[Full] Hãn Phu - Giảo Xuân Bính - Chương 12
Trần Thanh Hòa ý tứ sâu xa nhìn Lục Hãn Kiêu một cái, “A ha, khả năng của một cục cưng yếu ớt nha.”
Lục Hãn Kiêu liếc nhìn hắn một cái, “Đùa giỡn là đùa giỡn, nhưng có lời tao cũng nói trước, weixin hay cái gì, mày nghĩ cũng đừng nghĩ, tao sẽ không cho.”
Trần Thanh Hòa nghe đến là thú vị, “Vì cái gì chứ, chúng ta làm anh em đã bao nhiêu năm.”
“Bao nhiêu năm cũng không được.” Lục Hãn Kiêu đem khói thuốc bắt lại, kẹp giữa các ngón tay, “Tính tình mày tao biết rõ, năm châu bốn biển đều là em gái mưa nhà mày. Chu Kiều thì không được, cô ấy là Lục lão gia gửi gắm cho tao, phải thi nghiên cứu sinh, không thể phân tâm.”
“F*ck, vậy mày còn mang người ta đến đánh bài?” Cũng quá vô lý rồi đó.
Lục Hãn Kiêu gõ bàn, “Lao động và vui chơi phải kết hợp. Mày biết cái gì, đừng tranh luận vấn đề giáo dục với tao. Chú hai tao làm ở Bộ giáo dục, mày có không? Tao có thể dạy cô ấy làm bài tập, mày dạy được không?”
“Tao chỉ nói một câu thôi mà mày giống như đang làm báo cáo vậy.” Trần Thanh Hòa sờ cằm, nghiền ngẫm nói: “Kiêu Nhi, mày không có suy nghĩ khác à?”
“Tao phải có suy nghĩ gì?”
“Tao hỏi Hạ Nhiên rồi, nó nói cô ấy không phải là thân thích ruột thịt nhà mày.”
“Sao cái gì nó cũng nói cho mày vậy?” Lục Hãn Kiêu ghét bỏ cực kỳ, “Lũ không biết xấu hổ tụ thành một đám.”
“Trước kia mày không mang con gái đi cùng, hai lần này, đều dẫn theo Chu Kiều.” Trần Thanh Hòa gõ mặt bàn, “Cho tao một điếu thuốc.”
Lục Hãn Kiêu lại đem bao thuốc lá vứt ra xa hơn, “Đừng hút, mùi thuốc lá rất nồng.”
Tính toán thời gian, Chu Kiều cũng sắp quay lại.
Anh đem điếu thuốc còn lại một nửa dập tắt, lại đi đến mở cửa sổ thoát khí.
“Đừng suy đoán lung tung, có chuyện sẽ nói cho mày biết. Chu Kiều rất tốt, yên tĩnh không gây chuyện, thỉnh thoảng còn có thể cùng tao đối câu đối, tao cùng cô ấy đều là người có văn hoá, trao đổi rất vui vẻ.”
Trần Thanh Hòa rất hiểu anh, càng nói bừa thì càng có chuyện.
Lục Hãn Kiêu chậc một tiếng, “Ánh mắt cười mà không nói của mày, giống y như lợn động dục vậy.”
“Cũng không biết là ai, phát tình còn không thừa nhận.” Trần Thanh Hòa xếp bài, “Ai làm địa chủ thế?”
Ba bích ở trong tay Lục Hãn Kiêu, nhưng anh liên tục phân tâm. Nghĩ thầm, tao phát tình?
A, quá xem thường người khác rồi đó.
Ông đây mà động tình, sẽ khiến cả thế giới sợ hãi.
Có người gõ cửa, là nhân viên phục vụ mang đồ vào.
“Chào ngài, ớt chỉ thiên đã chuẩn bị xong.”
Lục Hãn Kiêu nhíu mày, cái quái gì?
“Tao gọi.” Trần Thanh Hòa chỉ một bên, “Để đó đi.”
Vị cay kia nháy mắt trôi nổi trong không khí, ngửi thôi đã chảy nước miếng.
“Luôn uống nước sẽ không vui, đêm nay ăn ớt đi, thua một ván, ăn một bát, thế nào?”