[Full/Edit] Bạn Trai Tôi Dựa Vào Ảo Tưởng Để Yêu Đương - Nhất Chích Đại Sa Ngư - Ngoại truyện 2
Editor: Vàng Anh
Mặc dù Lâm Bích thầm phê bình Trình Lộc nhưng vẫn là người Lâm Phùng thích, bà không dám trêu chọc, nên không thèm nói câu nào.
Hứa Qua còn đang lúng túng đứng trước cậu mợ, nhưng Trương Xảo Yên lại chả thấy ngại ngùng gì xấc, cô ấy đứng lên, vui vẻ cười gọi Trình Lộc một tiếng: “Ðây là lần đầu tiên chính thức giới thiệt, phải hông mợ.”
Trình Lộc sờ sờ mũi mình, bị người khác gọi mợ, cảm thấy không quá tự nhiên.
Hứa Qua cam chịu số phận gọi một tiếng: “…Mợ.”
Trình Lộc: “… Ừ.”
Hiếm khi Lâm Phùng bày ra vẻ mặt nhịn cười, anh kéo tay Trình Lộc ði vào trong, giới thiệu từng người một cho cô.
Người anh cả trông như con hổ biết cười, người chị hai toát lên vẻ ưu tú, còn người chị thứ ba cô đã gặp là Lâm Bích, sau ðó là vợ, chồng con cái của họ.
(con hổ biết cười ví với người bên ngoài thì cười nói vui vẻ, bên trong thì vô cùng độc ác)
Trình Lộc cũng chào hỏi từng người một.
Đến khi giới thiệu với người cuối cùng, Lâm Phùng ðột nhiên dừng lại.
Người phụ nữ ngồi phía sau mặc một cái quần màu ðen, màu ðen gợn sóng, đôi môi đỏ mọng rực lửa đang khẽ mỉm cười nhìn Lâm Phùng.
Trình Lộc cẩn thận từng chút một kéo vạt áo Lâm Phùng thấp giọng nói: “Anh giới thiệu đi chứ, ðây là ai, sao bất động vậy.”
Lâm Phùng nghiêm mặt, rồi lên tiếng: “Đây là đối tượng kết hôn thứ hai của anh cả hả?”
Nụ cười trên mặt của con hổ biết cười chợt tắt, mang theo vẻ mặt một lời khó nói hết, ông ta không tự nhiên nhìn về phía Lâm Phùng.
Không chỉ là anh cả, bất kỳ người nào trên bàn ãn cũng mang ánh mắt một lời khó nói hết nhìn Lâm Phùng.
Chỉ có Trình Lộc, cực kỳ thản nhiên gọi người phụ nữ mặc quần đen kia một tiếng: “Chào chị cả.”
Mặc dù chị cả này trông khá trẻ tuổi.
Nụ cười trên mặt người phụ nữ quần đen cứng đờ, trong nháy mắt mang vẻ sụp đổ, Thẩm Linh lúng túng cười hai tiếng, đi ra giảng hòa, quở trách Lâm Phùng: “Bình thường trông còn thông minh mà, sao ngay cả Thiến Thiến cũng không nhận ra?”
Thiến Thiến?
Lâm Phùng suy nghĩ kỹ lại, nhưng vẫn không nhớ ra được, không thể làm gì khác hơn là nói: “Quên.”
Sắc mặt Từ Thiến Thiến càng thêm khó coi, lớp phấn trên mặt cô ấy rất dày, bây giờ trong càng thêm tái nhợt.
Không đợi Thẩm Linh nói chuyện, Từ Thiến Thiến đã kéo quần đứng lên, bước tới kế bên Lâm Phùng, cười xinh đẹp nói: “Cô Thẩm cô đừng giận, Lâm Phùng ðang nói ðùa với con thôi, trước kia quan hệ của chúng con tốt như vật, sao có thể nói quên là quên ðýợc chứ.” Cô ta rướn khuôn mặt nhỏ xíu của mình tới, ngẩng đầu nhìn Lâm Phùng, đôi môi đỏ mọng cười, “Phải không, Lâm Phùng.”