[Full/Edit] Bạn Trai Tôi Dựa Vào Ảo Tưởng Để Yêu Đương - Nhất Chích Đại Sa Ngư - Chương 7: Cũng khá dễ thương
- Metruyen
- [Full/Edit] Bạn Trai Tôi Dựa Vào Ảo Tưởng Để Yêu Đương - Nhất Chích Đại Sa Ngư
- Chương 7: Cũng khá dễ thương
Editor: Vàng Anh
Cô gái nhỏ than đau đứng lên: “Cậu! Cậu, cậu đừng như vậy mà, lần sau cháu sẽ không vào nữa được không?”
Trình Lộc buông lỏng tay, nhìn về phía Lâm Phùng.
Vẻ mặt anh nhàn nhạt, không khác gì so với lúc trước, anh đóng cửa lại, “Cạnh” một tiếng, Trình Lộc hỏi: “Người nhà của anh hả?”
Không đợi Lâm Phùng trả lời, chợt nghe cô gái nhỏ đó nói: “Đúng đúng đúng, em là cháu gái, còn cậu ấy là cậu của em!”
Trình Lộc nới tay cô gái ra, tóc rối tung còn mặc áo ngủ của nữ xoa cánh tay quay đầu lại, không trang điểm, trên mặt lộ vẻ lanh lợi, hoạt bát.
Hứa Tú chùi chùi miệng, ánh mắt dừng ở trên người Trình Lộc.
Lâm Phùng đi đến bên cạnh bàn, mở bình giữ nhiệt ra uống một ngụm trà cẩu kỷ.
Ánh mắt Hứa Tú di chuyển một vòng trên người Trình Lộc, kì quái cười một tiếng, ôm tay nhìn Trình Lộc: “Cháu không hiểu sao hôm nay cậu lại lạnh lùng với cháu như vậy, thì ra là bởi vì… có hẹn với người đẹp.”
Lâm Phùng nghẹn một ngụm trà cẩu kỷ trong cổ họng, giáo sư Lâm luôn thận trọng vậy mà ho khan liên tục không dừng được.
Anh lấy tay che miệng lại, tựa vào bên cạnh bàn ho khan kịch liệt, Trình Lộc nhìn “Chậc” một tiếng.
Chỉ có điều cô rất nhanh đã phản ứng lại, cô gái này có ý gì?
Có hẹn với người đẹp?
Cô biết cô là người đẹp, cô đồng ý, nhưng mà ai muốn có hẹn cùng với Lâm Phùng chứ?
Cô chỉ đang thực hiện nhiệm vụ thôi.
Hứa Tú nhìn phản ứng của Lâm Phùng, một tay vỗ lên lưng Trình Lộc, đè thấp giọng nói: “Chị gái à, chị cảm thấy cậu của em thế nào? Nhưng mà chị gái chị hung hăng như vậy, chắc chắc có thể khống chế được cậu.”
Trình Lộc nhíu mày, càng nghĩ càng cảm thấy khó hiểu.
Lời này thế nào lại, giống như cô là bạn gái của Lâm Phùng?
Trình Lộc đang muốn hỏi, thì nhìn thấy Lâm Phùng đi tới, bởi vì ho khan liên tục, nên trên mặt hơi hồng hồng.
Ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Hứa Tú, có lẽ là Hứa Tú vốn tương đối sợ anh, run lên, lui đến sô pha.
Lâm Phùng nói với Trình Lộc: “Đừng để ý con bé, nó nói nhiều.”
“Được, giáo sư Lâm.”
Hứa Tú ngồi trên sô pha ngẩng đầu lên: “Cháu nói thật mà!”
Lâm Phùng rũ mắt nhìn xuống, nhìn chằm chằm Hứa Tú, nhưng Hứa Tú lại càng cảm thấy sợ, nếu hiện tại cô bị Lâm Phùng đuổi ra khỏi nhà, thì thực sự không còn chỗ nào để ở.
Trong nhà Lâm Phùng không có thức ăn, Hứa Tú lại kêu đói, anh đành phải lấy điện thoại ra chuẩn bị đặt thức ăn bên ngoài.
Trình Lộc thấy thế, thở dài một hơi, xung phong nhận việc: “Để tôi làm đồ ăn cho, thức ăn bên ngoài đắt, còn không sạch sẽ.” Cô đứng dậy, hỏi Lâm Phùng: “Giáo sư Lâm, trong tủ lạnh nhà anh còn thức ăn không?”