[Full/Edit] Bạn Trai Tôi Dựa Vào Ảo Tưởng Để Yêu Đương - Nhất Chích Đại Sa Ngư - Chương 49: Chờ anh về nhà sớm.
- Metruyen
- [Full/Edit] Bạn Trai Tôi Dựa Vào Ảo Tưởng Để Yêu Đương - Nhất Chích Đại Sa Ngư
- Chương 49: Chờ anh về nhà sớm.
Editor: Vàng Anh
Lâm Phùng nói được, Trình Lộc cũng không ngăn cản anh.
Hai người cùng nhau đi vào phòng bếp, Lâm Phùng giúp Trình Lộc rửa rau, cô đúng bên cạnh thái thức ăn, nhận ra được ánh mắt Lâm Phùng cứ nhìn sang đây.
Cô quay đầu lại, quả nhiên bắt gặp được ánh mắt của Lâm Phùng.
Lâm Phùng không chột dạ chút nào, còn khẽ nở một nụ cười với cô nữa.
Trình Lộc cầm dao lên thái, cắn răng uy hiếp: “Rửa rau thì rửa rau đi, anh nhìn em làm gì?”
“Không có gì.” Anh quay đầu lại, rửa nấm hương trong tay.
Sau khi làm nhiệm vụ xong xuôi, Trình Lộc kêu Lâm Phùng ra ngoài đợi, tránh cho hồi nữa bị ám mùi khói dầu.
Lâm Phùng không từ chối, khập khễnh đi ra ngoài.
Mùi thơm tỏa ra từ phòng bếp, ánh mắt Lâm Phùng nhìn chằm chằm của phòng bếp không nhúc nhích, Hứa Tú chứng kiến tất cả, không ngờ Lâm Phùng cũng có lúc như vậy.
Vừa nãy lúc đấu với mẹ cô, oai phong lẫm liệt, núi Thái Sơn có sụp đổ mặt cũng không đổi sắc, mà bây giờ Trình Lộc mới ở trong bếp một lúc đã lộ ra biểu cảm này rồi.
Đến trưa, Trình Lộc làm xong một bữa cơm phong phú đem ra ngoài.
Hứa Tú rất thích thức ăn Trình Lộc làm, cô nàng ngồi xuống, vừa ăn một miếng đã bắt đầu khen ngợi: “Quào, chị Tiểu Lộc, à không, không phải, mợ, mợ nấu ăn rất ngon, nếu mợ ở đây luôn thì tốt rồi.”
Lâm Phùng mới vừa ngồi xuống đã nghe được câu này, lạnh mắt nhìn Hứa Tú, nói: “Không được.”
Hứa Tú lầm bầm, buồn bực chọt chọt chén cơm trắng.
Trình Lộc ngồi kế bên Lâm Phùng.
Đến chiều, Trình Lộc phải về nhà thu dọn đồ đạc, hai ngày nữa cô phải đi tập huấn.
Cho dù Lâm Phùng rất luyến tiếc nhưng Trình Lộc vẫn phải đi, anh ngồi xe lăn trước mặt Trình Lộc dặn dò: “Em đến đó nhớ gọi cho anh.”
Câu này Trình Lộc đã nghe anh nói đi nói lại từ trong nhà ra tận ven đường, không biết Lâm Phùng đã nói bao nhiêu lần, cô bất đắc dĩ thở dài: “Haiz, em biết rồi, anh cứ nói mãi, sao lúc trước em thấy anh không như vậy, còn dài dòng hơn cả viện trưởng.”
Vừa dứt lời, Trình Lộc lập tức nhận một một ánh mắt hờn tủi.
Lâm Phùng thật oan ức, vừa mới được yêu đương chưa được 6 tiếng, Trình Lộc đã bắt đầu chê anh càm ràm, chê anh lớn tuổi.
Trình Lộc gọi một chiếc taxi, cô hạ cửa kính xuống vẫy vẫy tay với Lâm Phùng đang đứng ven đường, cong mắt cười: “Giáo sư Lâm, anh đi về trước đi, tối em liên lạc với anh.”
“Được.”
Taxi đã đi rất xa, Trình Lộc quay đầu lại nhìn thấy Lâm Phùng vẫn còn ở đằng đó, cả tư thế ngồi cũng không thay đổi, cứ nhìn cô như vậy.
Trình Lộc mím môi cười, mở điện thoại ra gửi tin nhắn WeChat cho Lâm Phùng: [ Bên ngoài lạnh lắm, anh về đi, em đến nhà sẽ gọi cho anh ]