[Full/Edit] Bạn Trai Tôi Dựa Vào Ảo Tưởng Để Yêu Đương - Nhất Chích Đại Sa Ngư - Chương 42: Mềm không ăn, cứng thì anh không dám làm gì!
- Metruyen
- [Full/Edit] Bạn Trai Tôi Dựa Vào Ảo Tưởng Để Yêu Đương - Nhất Chích Đại Sa Ngư
- Chương 42: Mềm không ăn, cứng thì anh không dám làm gì!
Editor: Vàng Anh
Trình Lộc nghe giọng nói nhàn nhạt của Lâm Phùng nói ra những lời này cũng không khỏi đỏ mặt.
Cô còn tưởng người cứng nhắc như Lâm Phùng sẽ không nói những lời như thế này, nhưng cô không nghĩ tới, khi anh nói như vậy lại cực kì động lòng người.
Trình Lộc có thể nghe được tiếng hít thở của anh vang bên tai, cuối cùng cô cũng không nhịn được, lật ngược Lâm Phùng lại, đè lên người anh.
Ánh mắt Lâm Phùng ngừng lại, không nghĩ sự việc sẽ phát triển theo hướng này.
Cổ anh vẫn còn ửng đỏ một mảng, bây giờ đến cả lỗ tai cũng đỏ au, khóe môi anh hơi cong lên, “Em… dè dặt một chút.” Vừa dứt lời, anh lại lập tức nói thêm: “Có điều cũng có thể làm như vậy.”
Không phải chỉ cần hiến thân sao?
Anh có thể!!!
Có vết xe đổ lần trước, Trình Lộc thấy ánh mắt phức tạp của Lâm Phùng, cũng biết chắc chắn anh đó nghĩ tới chuyện gì đó rồi, cô bất đắc dĩ thở dài, đang muốn đứng lên khỏi người Lâm Phùng lại nghe được tiếng mở cửa của y tá, kèm sau đó là một tiếng thét lên.
Y tá che mắt, “Tôi biết tôi biết, nhưng eo và chân của vị tiên sinh này đều bị thương, không thể vận động mạnh được.” Cô nàng hơi dừng lại, ngón tay hé ra một khe hởi, “Còn nữa, giường bệnh của bệnh viện chúng tôi không thể chịu được sức nặng.”
Trình Lộc biết những tin đồn nhảm này sẽ không dừng được, chỉ biết càng giải thích thì sẽ càng đen, dù sao cô với cô y tá này không có quan hệ gì, nên cô cũng không giải thích, đẩy y tá ra khỏi cửa rồi đóng cửa phòng lại.
Xoay người lại, Lâm Phùng đã ngồi dậy, cổ áo bị mở hết hai nút.
Trình Lộc nhìn thẳng rồi vội vàng dời mắt, ho khan một tiếng: “Giáo sư Lâm, anh đừng đoán mò, tôi thật sự không có ý đó.”
Lâm Phùng âm thầm cắn răng, Trình Lộc này, mềm không ăn, cứng thì anh không dám làm gì!
Còn anh phải làm sao đây?
Lâm Phùng im lặng, hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên, chuyển đề ài: “Nghe nói em đi ăn cơm với người khác?”
Trình Lộc đang muốn trả lời là lớp trưởng, nhưng vừa nghĩ tới cô đang muốn vạch rõ giới hạn với Lâm Phùng nên không nói rõ ràng một chút cũng tốt, nếu như cô có bạn trai, thì dựa vào tính cách của Lâm Phùng sẽ không quấn lấy cô nữa.
Trình Lộc gật đầu, trả lời Lâm Phùng: “Là lớp trưởng đại học, gần đây đang theo đuổi tôi.” Cô chột dạ ngẩng đầu lên nhìn Lâm Phùng, chạm phải tròng đen đen nhánh của anh, “Tôi vẫn đang suy nghĩ.”
“Không được.” Giọng nói Lâm Phùng lạnh xuống, như đinh chém sắt nói.
Lời này lọt vào tai Trình Lộc, sóng lưng cô không khỏi thẳng lên, đầu lại không nhịn được rũ xuống.
Giọng điệu này, thật giống với hồi cấp hai cô thi không tốt, thầy giáo mời người lớn đến.
Lâm Phùng ngồi trên mép giường, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt hờ hững, so với dáng vẻ tủi thân vừa nãy như hai người khác nhau.