[Full/Edit] Bạn Trai Tôi Dựa Vào Ảo Tưởng Để Yêu Đương - Nhất Chích Đại Sa Ngư - Chương 39: Em không cảm thấy mình thật tàn nhẫn sao?
- Metruyen
- [Full/Edit] Bạn Trai Tôi Dựa Vào Ảo Tưởng Để Yêu Đương - Nhất Chích Đại Sa Ngư
- Chương 39: Em không cảm thấy mình thật tàn nhẫn sao?
Editor: Vàng Anh
Nói đến Lan Thành, Trình Lộc nghĩ ngay tới vụ án của Hướng Đông.
Nghe giọng điệu hết sức đứng đắn này của Lâm Phùng, chắc là có chuyện gấp thật, Trình Lộc ngừng thở, hỏi: “Giáo sư Lâm, chuyện gì?”
“Qua điện thoại không thể nói rõ được, chúng ta hẹn thời gian gặp nhau để nói chuyện cụ thể.” Lâm Phùng nghiêm nghị nói, đại khái cảm thấy lời này chưa hợp lí lắm, nên nói tiếp: “Không được, tôi tới tìm em, em ở nhà chờ tôi đi.”
Không đợi Trình Lộc nói chuyện, Lâm Phùng đã cúp điện thoại.
Điện thoại vẫn còn bên tai Trình Lộc, đầu óc vẫn còn mơ hồ chớp chớp mắt.
Không phải đã nói muốn vạch rõ giới hạn với giáo sư Lâm rồi sao, hai ngày trước nói, bây giờ lại quên mất? Trình Lộc cực kì phiền não, không biết tại sao, mỗi lần giáo sư Lâm xuất hiện là cô không thể chống đỡ được.
Trình Lộc cam chịu số phận thở dài, đứng trên xe buýt nhìn quang cảnh dọc đường.
Cô đi qua con đường này mỗi ngày, cũng không biết là đã đi ngang bao nhiêu lần, nhưng cô không bao giờ cảm thấy chán, người và vật bên ngoài, mỗi ngày đều đổi mới.
Cô thích Lâm Sơn, thích mỗi một người dân ở nơi này, cũng nguyện ý bảo vệ thành phố này.
Trước kia lúc còn ở cô nhi viện, mấy em trai em gái sẽ được người hảo tâm nhận được, mỗi ngày lúc rảnh Trình Lộc sẽ đi thăm bọn họ, bây giờ bọn họ đều vui vẻ hạnh phúc, cho nên Trình Lộc rất cảm kích bọn họ, cũng nguyện ý bảo vệ những người hiền lành này.
Đang suy nghĩ, Trình Lộc đã đến bên ngoài tiểu khu Phỉ Thúy.
Bên ngoài tiểu khu có một chiếc Maybach đậu, Lâm Phùng cũng có một chiếc, cô bước xuống xe buýt đi xem, Trình Lộc cảm thấy hơi quen mắt, quả nhiên là xe của Lâm Phùng.
Lâm Phùng thấy Trình Lộc đã về nên bước xuống xe.
Đôi mày toát lên vẻ nhàn nhạt, anh đi mấy bước tới đón Trình Lộc, bởi vì chuyện lúc trước, Trình Lộc cảm thấy mình hơi có lỗi với Lâm Phùng nên không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Lâm Phùng cầm chìa khóa xe bước tới, “Tôi có chuyện liên quan đến vụ án muốn nói với em, lên trước rồi nói?”
Trình Lộc gật đầu, cô đi phía trước, nghe tiếng bước chân của Lâm Phùng phía sau mình vang lên.
Mỗi một bước, tựa như đi vào trong ngực cô.
Cộc, cộc cộc.
Đến nhà, Lâm Phùng rất không khách khí tùy tiện ngồi xuống, trông cứ nhà là anh xem nơi này là nhà của mình vậy.
Trình Lộc liếc mắt nhìn không nói gì.
Trình Lộc đi rót một ly trà cho Lâm Phùng, lúc trước cô biết được Lâm Phùng thích uống trà, nên lúc đi ngang siêu thị có ghé mua một ít.
Bóng người nhỏ nhắn của cô bận rộng trong nhà bếp, chốc lát sau anh ngửi được mùi trà, Lâm Phùng đắc ý cong môi, anh biết, Trình Lộc không phải là người hay uống trà, vậy dự trữ trà sẵn trong nhà nói lên cái gì?