[Full/Edit] Bạn Trai Tôi Dựa Vào Ảo Tưởng Để Yêu Đương - Nhất Chích Đại Sa Ngư - Chương 35: Thật ra thì kinh nghiệm của tôi rất phong phú đó!
- Metruyen
- [Full/Edit] Bạn Trai Tôi Dựa Vào Ảo Tưởng Để Yêu Đương - Nhất Chích Đại Sa Ngư
- Chương 35: Thật ra thì kinh nghiệm của tôi rất phong phú đó!
Editor: Vàng Anh
Nghe xong lời của Lâm Phùng, Trình Lộc lại rơi vào trầm mặc.
Trình Lộc hiểu, đêm hôm đó Lý Thừa Nguyệt nói với cô, chính xác vấn đề là ở cô.
Cô có bóng ma tâm lý đối với Lâm Phùng.
Đó là lí do tại sao hết lần này đến lần khác cô từ chối Lâm Phùng, công bằng mà nói, một người xuất sắc như Lâm Phùng, lại si tình theo đuổi cô mãi không buông, ai mà không rung động?
Hai người ngồi trong xe, thật lâu không nói gì.
Bầu không khí bốn phía như đọng lại.
Mặc dù lúc mới quen Lâm Phùng, hai người thường xuyên ngồi im như vậy không nói lời nòa, khi đó còn có thể vui vẻ tự tại, nhưng bây giờ lại cảm thấy bầu không khí như nổi lơ lửng, có một sự lúng túng vô hình.
Trình Lộc dứt khoát quay đầu nhìn sang một bên, không nói.
Cô đã đi cùng lão Chu tám tiếng, đã sớm cảm thấy buồn ngủ, mà Lâm Phùng lái xe cực kì ổn định, cô dần chìm vào giấc ngủ giữa tiếng xe lắc lư nhẹ.
Tất cả tiếng gió bên tai hay tiếng động của Lâm Phùng dần rơi vào hư ảo.
Đến khi tỉnh lại là do Lâm Phùng gọi dậy.
Bọn họ đã đến Lan Thành.
Trình Lộc vội vàng lấy điện thoại ra xem, thấy màn hình hiện lên thời gian, là hai giờ sáng.
Bọn họ rời Lâm Sơn đến đây, trừ đi bốn tiếng đồng hồ trên đường chậm trễ, là mười tiếng đồng hồ.
Tính ra, Lâm Phùng đã lái xe suốt mười tiếng đồng hồ.
Quay đầu sang nhìn, quả nhiên thấy ánh mặt Lâm Phùng lộ rõ vẻ mệt mỏi, Trình Lộc đề nghị: “Giáo sư Lâm, chúng ta đi tìm một khách sạn trước, ở qua một đêm đã.”
Thần sắc trên mặt Lâm Phùng lập tức trở nên kì quái, anh muốn nói lại thôi.
Không nghĩ tới, lần này còn có được niềm vui ngoài ý muốn, mặc dù đã chia tay, nhưng anh không ngờ Trình Lộc vẫn không biết xấu hổ như trước dám mời anh đi mướn phòng!
Ngón tay Lâm Phùng bất an sờ soạng tay áo, cuối cùng cam chịu số phận gật đầu.
Đương nhiên Trình Lộc không biết trong lòng Lâm Phùng đang nghĩ cái gì, còn tưởng rằng Lâm Phùng quá mệt mỏi, cho nên mới có sắc mặt như vậy.
Đến khách sạn, Trình Lộc hỏi Lâm Phùng lấy thẻ căn cước để thuê hai phòng, nhưng được lễ tân cho biết chỉ có một phòng, các phòng còn lại đều đã kín chỗ.
Trình Lộc gật đầu một cái, “Được, cảm ơn.”
Cô xoay người muốn đi, chuẩn bị đổi sang một khách sạn khác, bất thình lình đụng phải Lâm Phùng, anh không khỏi hỏi: “Sao không ở lại được?”
“Không sao, chỉ là chỉ còn có một phòng, chúng ta đổi sang khách sạn khác.”
Lâm Phùng trầm mặc chớp chớp mắt.
Một phòng thì có gì không tốt!
Lâm Phùng bị những suy nghĩ mất tự nhiên đó của mình làm cho hết hồn, anh lấy thẻ căn cước trong tay Trình Lộc, bước tới quầy lễ tân, ngón tay để trên bàn, có chút không được tự nhiên ho khan một tiếng, còn che che đi nửa khuôn mặt của mình.