[Full/Edit] Bạn Trai Tôi Dựa Vào Ảo Tưởng Để Yêu Đương - Nhất Chích Đại Sa Ngư - CHương 33: Một chút cũng không ất ơ
- Metruyen
- [Full/Edit] Bạn Trai Tôi Dựa Vào Ảo Tưởng Để Yêu Đương - Nhất Chích Đại Sa Ngư
- CHương 33: Một chút cũng không ất ơ
Editor: Vàng Anh
Lý Thừa Nguyệt bật dậy, mở đèn lên.
Đột nhiên có ánh sáng mạnh kích thích lầm cho Trình Lộc không thể thích ứng ngay được, Lý Thừa Nguyệt tò mò hỏi: “Nói nhanh, đã xảy ra chuyện gì? Lại có thằng ất ơ nào theo đuổi Tiểu Lộc nhà chúng ta hả?”
Lúc Lý Thừa Nguyệt nói “thằng ất ơ”, trong đầu Trình Lộc vô thức hiện lên hình ảnh của Lâm Phùng, nghĩ thế nào cũng không thể gán hình ảnh thằng ất ơ với anh ấy được.
Lâm Phùng anh ấy sang trọng tao nhã, một chút cũng không ất ơ.
Trình Lộc cũng không muốn giấu giếm Lý Thừa Nguyệt, cô kể hết chuyện của Lâm Phùng cho Lý Thừa Nguyệt.
Lý Thừa Nguyệt nghe xong, “Phụt” bật cười, “Má ơi, đây là tên đàn ông thần thánh từ đâu vậy, cũng thật thú vị.” Cô nàng không nhịn được bật cười, nhin Trình Lộc, “Cho nên cậu rung động?”
Trình Lộc nhướng mày chối, “Rung động? Nếu rung động thì sao tớ từ chối anh ấy được? Nhưng bởi vì tớ từ chối anh ấy, nên sợ anh ấy thật sự bị tổn thương, vậy mới khổ não thật.”
Cô nắm tóc của mình, tóc cô đã dài đến xương quai xanh, chắc cô phải dành thời gian đi cắt tóc nữa.
Lý Thừa Nguyệt co chân lại, đặt cằm lên đầu gối, cô nàng nghiêng đầu nhìn Trình Lộc: “Nếu thật sự là như vậy, thì cậu không phải là Trình Lộc mà tớ biết rồi.” Dường như Lý Thừa Nguyệt nghĩ tới điều gì đó, lập tức hỏi, “Cậu nói, Hứa Qua là cháu trai gì đó của giáo sư Lâm hả?”
Trình Lộc gật đầu, Lý Thừa Nguyệt vừa nói như vậy, trong lòng cô lại càng cảm thấy buồn hơn.
Cô mở điện thoại di động ra, vào WeChat tìm ID duy nhất không có ảnh đại diện, sau đó đóng lại.
Lý Thừa Nguyệt thở dài, đặt tay lên đầu Trình Lộc, nhẹ nhàng vuốt, “Có phải cậu vì chuyện của Hứa Qua không, có bóng ma?”
Cơ thể Trình Lộc run lên, lên tiếng từ chối, “Làm sao vậy được, lần trước lớp trưởng có theo đuổi tớ, tớ còn suy nghĩ một chút.” Mắt cô nhìn vào Lý Thừa Nguyệt hơi híp lại, “Lý Thừa Nguyệt, cậu tưởng tớ là mèo nhà cậu à, sao mà sờ hăng thế?”
Lý Thừa Nguyệt ngượng ngùng thu tay về, là thói quen của cô ấy, chỉ cần phải suy nghĩ là muốn vuốt ve mèo, chỉ là mèo của cô ấy không có ở đây, không thể làm gì khác hơn là vuốt ve Trình Lộc một chút, nhưng tay lại cảm thấy thoải mái đến bất ngờ.
Cô ấy phất phất tay, vội vàng gạt đề tài về mèo sang một bên, “Tớ nói bóng ma không phải cái này.”
Lý Thừa Nguyệt: “Nếu cậu có thể cân nhắc người trước là lớp trưởng, vậy tại sao lại không thể cân nhắc giáo sư Lâm? Tớ nghe cậu nói, tớ cảm thấy giáo sư Lâm vô cùng tốt, đủ kiên nhẫn, đủ trong sáng, đủ kích thích.”
Trình Lộc không biết đến tột cùng Lý Thừa Nguyệt đang suy nghĩ cái gì, dù sao nhìn biểu cảm của cô ấy chắc hẳn không phải chuyện tốt lành gì.
Cô nhìn vết sẹo trên tay mình vẫn chưa hoàn toàn biến mất, nhất thời thất thần.
Cô không thể phản bác Lý Thừa Nguyệt được, dù sao lời cô ấy nói cũng có lý, nếu cô có thể cân nhắc lớp trưởng, nhưng lại hoàn toàn không nghĩ đến Lâm Phùng, thậm chí còn từ chối.