[Full/Edit] Bạn Trai Tôi Dựa Vào Ảo Tưởng Để Yêu Đương - Nhất Chích Đại Sa Ngư - Chương 32: Tôi rất bận
- Metruyen
- [Full/Edit] Bạn Trai Tôi Dựa Vào Ảo Tưởng Để Yêu Đương - Nhất Chích Đại Sa Ngư
- Chương 32: Tôi rất bận
Editor: Vàng Anh
Màn hình điện thoại vẫn còn sáng.
Một đoạn tin nhắn ngắn hiện lên màn hình điện thoại, một đồng nghiệp bên tổ giám định gửi tin nhắn tới: [Vân tay trên khuy măng sét là của Hứa Qua]
Lúc nhặt được khuy măng sét trong nhà Hướng Đông, Trình Lộc đã thấy quen mắt.
Nghĩ kĩ hơn một chút thì đúng là cô đã thấy cái đó tên người Hứa Qua.
Hứa Qua có tiền, tất cả những thứ anh ta mặc đều được đặt làm riêng, điều này rất dễ nhận ra.
Trình Lộc và La Thứ ra khỏi cửa, bầu trời bắt đầu tối xuống.
Tuy nhiên, kể từ trận mưa lớn vào ngày Quốc khánh, Lâm Sơn đã dần bước vào mùa thu, cũng có mưa nhưng chỉ lẻ tẻ vài hạt nhỏ thôi.
Ngẩng đầu lên, một giọt mưa phùn rơi trên mặt Trình Lộc.
Cô đang định vào trong xe bỗng thấy La Thứ ngây người không nhúc nhích, Trình Lộc nhìn theo ánh mắt của La Thứ, bên chiếc Mercedes-Benz đằng kia, có một bóng người đứng thẳng tắp, lại là Lâm Phùng.
Hai người nhìn nhau từ xa, Trình Lộc không bước tới, mà xoay người đi vào trong xe La Thứ, cô thúc giục La Thứ: “Lái xe trở về cục cảnh sát.”
La Thứ gật đầu rồi chui vào trong xe.
Cậu vừa lái xe vừa nói với Trình Lộc: “Chị Lộc, chị đừng làm việc quá sức, đã tan làm rồi, hôm nay cũng không phải ngày trực của chị, chị lại liều mạng làm việc như vậy làm gì?”
“Chị không liều mạng mà là chị thay người khác đòi mạng, chúng ta là cảnh sát, không phải nên làm như thế sao.”
Gió lùa vào xe, trong xe của La Thứ còn có mùi dầu, khá dễ ngửi.
Gió mang theo hơi ẩm, cô nhắm mắt lại, cảm nhận gió thổi vào mặt, cảm giác thanh tỉnh hơn rất nhiều.
Cô lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn cho Lâm Phùng: [Giáo sư Lâm, không phải tôi cố ý không để ý anh, vì tôi rất bận, tôi phải đi điều tra không thể kéo dài]
[Giáo sư Lâm, anh không tức giận chứ?]
Lúc cô gửi tin nhắn, La Thứ ngồi một bên lầm bầm một câu: “Lão Chu nói đúng thật, chị không quan tâm đến bản thân chút nào.”
Những lời nào rơi vào trong gió, dần dần tiêu tán, Trình Lộc không nghe được.
Bên ngoài công ty Thượng Ngô, Lâm Phùng ngồi trên xe, sau khi Trình Lộc rời đi sắc mặt của anh cực kì khó chịu.
Bây giờ cả một ánh mắt của không thèm cho anh, cô thấy anh dư thừa hả?
Anh đang suy nghĩ, bỗng dưng điện thoại reo lên, anh nhìn xuống, động tác chậm lại, Trình Lộc gửi tin nhắn.
Sắc mặt lạnh như băng của Lâm Phùng cũng hòa hoãn đôi chút, thấy câu hỏi dò xét kia của Trình Lộc, khóe môi không khỏi cong lên, sự lạnh lùng giữa lông mày cũng tản đi rất nhiều.
Anh gõ tin nhắn trả lời Trình Lộc: [Ừ]
Cục cảnh sát Lâm Sơn, đèn đường sáng lên.