[Full/Edit] Bạn Trai Tôi Dựa Vào Ảo Tưởng Để Yêu Đương - Nhất Chích Đại Sa Ngư - Chương 21: Không đi tìm người đàn ông nào khác
- Metruyen
- [Full/Edit] Bạn Trai Tôi Dựa Vào Ảo Tưởng Để Yêu Đương - Nhất Chích Đại Sa Ngư
- Chương 21: Không đi tìm người đàn ông nào khác
Editor: Vàng Anh
Kì nghỉ hè sắp qua, đám ve sầu đã giảm đi rất nhiều, nhưng chúng còn sống ở trên cây, vẫn ồn ào như trước.
Gần đây Lâm Sơn rất yên bình, cục cảnh sát ngoại trừ xử lý một ít tranh cãi nhỏ ở ngoài, thì cũng không có vụ án nào lớn xảy ra.
Không lâu sau kì nghỉ hè đã kết thúc, đã đến ngày Tần Văn Hương bắt đầu làm phẫu thuật.
Ngày đó bọn nhỏ ở cô nhi viên xin nghỉ, được Trình Lộc đưa vào bên trong phòng bệnh, Tần Văn Hương gầy hơn một ít so với lần trước, gò má hóp lại lộ ra xương gò má.
Nhưng trên mặt Tần Văn Hương vẫn mang nụ cười nhàn nhạt, đêm qua còn phát giấy cắt cho mỗi đứa trẻ.
Trong đó có một đứa vừa mới vào nhà trẻ, Tiểu Minh lấy trong cặp ra một tờ giấy khen, đưa tới trước mặt Tần Văn Hương, Tiểu Minh vừa uống một hớp sữa vừa nói: “Mẹ Viện trưởng ơi, cô giáo phát giấy khen cho con, con đem tới cho mẹ xem nè.”
Tần Văn Hương nhân từ vuốt ve đầu của Tiểu Minh, “Sau này, Tiểu Minh nhất định là một người rất tài giỏi.”
Trình Lộc đứng một bên, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào người cô, cô hơi hoảng hốt, nhớ tới hồi nhỏ, Tần Văn Hương chỉ cô cắt giấy, lúc lần đầu tiên cô cắt ra một đóa hoa hải đường, Tần Văn Hương cũng giống hôm nay vậy, dùng giọng điệu dịu dàng nói, “Sau này khi Tiểu Lộc của chúng ta trưởng thành, chắc chắn là một cô gái rất khéo tay.”
Tần Văn Hương nói đúng, sau này cô trưởng thành, không chỉ có khéo tay, chân cũng rất khéo.
Tay bắt kẻ bắt cóc, chân đá trộm cướp, cô làm rất nhuần nhuyễn.
Đôi mắt cô hơi cay, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng tươi sáng, hôm nay thời tiết rất tốt.
Trình Lộc còn lo lắng cuộc giải phẫu hôm nay, dù xác suất thành công rất ít, nhưng đối với Tần Văn Hương mà nói, thì đó chính là cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Cô không còn cách nào khác, chỉ có thể lựa chọn như vậy.
Tần Văn Hương quay qua, nhìn Trình Lộc, bà vẫy tay gọi Trình Lộc, nhẹ giọng nói: “Tiểu Lộc, con lại đây.”
Trình Lộc lấy lại tinh thần, cố gắng nhịn không để nước mắt rơi xuống, bước chân đi tới chỗ Tần Văn Hương cười, cô ngồi trước giường bệnh của Tần Văn Hương, đối mặt với bà.
Trên tay Tần Văn Hương có thể thấy được gân xanh, đã gầy đến da bọc xương, bà nhẹ nhàng vuốt ve đầu của Trình Lộc, trong nháy mắt, Trình Lộc cảm thấy như mình vừa trở về lúc nhỏ.
Tần Văn Hương nhìn cô, ánh mắt trống rỗng: “Tiểu Lộc, cũng không biết cô có thể nhìn thấy con kết hôn được hay không, cô thật sự rất muốn thấy người bạn đời của Tiểu Lộc, người cùng con đi hết quãng đời còn lại là ai.”
Nói như thế nào thì Tần Văn Hương vẫn không yên lòng đối với Trình Lộc.
Trình Lộc cong môi cười rộ lên, ánh mắt cay xè, cô dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Viện trưởng, cô đừng lo lắng, về sau chắc chắn cô có thể nhìn thấy mà.”