[Full/Edit] Bạn Trai Tôi Dựa Vào Ảo Tưởng Để Yêu Đương - Nhất Chích Đại Sa Ngư - Chương 2: Cô có thể đứng dậy không?
- Metruyen
- [Full/Edit] Bạn Trai Tôi Dựa Vào Ảo Tưởng Để Yêu Đương - Nhất Chích Đại Sa Ngư
- Chương 2: Cô có thể đứng dậy không?
Editor: Vàng Anh
Dáng người Lý Đại Hữu to lớn, mạnh mẽ, bước từng bước một, lúc này vóc dáng nhỏ con của Trình Lộc lại là một bất lợi, đi chậm hơn Lý Đại Hữu mấy bước.
Tiếng hét chói tai vang lên bốn phía, nhân viên an ninh của trung tâm thể thao nghe thấy lập tức chạy vào.
Nhóm người La Thứ cũng chạy đến, thuận tiện bắt luôn tên đồng lõa muốn chạy trốn.
Sắc mặt Lâm Phùng không thay đổi, chỉ đứng lên, bỗng một con dao phóng tới phía anh, tiếng thét của sinh viên càng thêm chói tai.
May thay Lý Đại Hữu không làm gì quá khủng khiếp, hắn ta cầm con dao đi tới đặt lên cổ của Lâm Phùng.
Dáng người Lâm Phùng cao ráo, cao hơn Lý Đại Hữu cả một cái đầu, Lý Đại Hữu phải kiễng chân mới có thể lộ ra khuôn mặt từ phía sau lưng Lâm Phùng.
Giọng nói Lý Đại Hữu khàn khàn, trên mặt còn đeo khẩu trang, rầu rĩ nói, “Xin lỗi, giáo sư Lâm, tôi chỉ có thể giữ anh.”
Lâm Phùng nhìn xuống con dao quân đội Thụy Sĩ đặt trên cổ mình, không nói gì.
Ánh mắt cũng không lộ vẻ hoảng hốt, chỉ có nhàn nhạt, thong thả ung dung, giống như lúc anh giảng bài.
Trong hội trường có nữ sinh viên thét lên một tiếng: “A a a a! Giáo sư Lâm! Không được làm giáo sư Lâm của chúng tôi bị thương!”
Trình Lộc nhảy lên trên sân khấu, Lâm Phùng mới ngước mắt lên nhìn thêm đôi lần.
Trình Lộc nhíu mày, nghiêm túc nói: “Lý Đại Hữu! Buông con tin ra!”
Lý Đại Hữu cười lạnh một tiếng, càng giữ chặt con dao trên cổ Lâm Phùng, “Buông ra cũng được.” Ánh mắt hắn ta xoay một vòng, “Người của mày đã bao vây chỗ này rồi phải không? Yêu cầu của tao rất đơn giản, cho tao một chiếc xe, nhường đường cho tao đi, nếu không thì tao sẽ động tay.”
Lâm Phùng nhìn xuống cuối cùng mở miệng nói một câu, “Đừng run tay.”
Lý Đại Hữu thấy kì lạ nhìn nhìn Lâm Phùng, mắng anh nhiều chuyện.
Trình Lộc cũng không nghĩ tới Lâm Phùng sẽ nói lời như vậy.
Lúc này, cửa hội trường mở toang, một đám người cầm súng xông vào.
Lão Chu đi phía trước, thăm dò cục diện hiện tại, quay đầu nói với La Thứ: “Sơ tán mọi người!”
La Thứ: “Dạ!”
Không khí trên sân khấu vẫn giằng co như trước.
Tuy nhiên hiện tại thế cục cũng là đã có sự thay đổi, Lý Đại Hữu nhìn cảnh sát xông tới đoán được đồng bọn của mình đã bị bắt.
Cứ như vậy, hắn ta càng muốn chạy trốn khỏi đây ngay.
Lưỡi dao trên cổ Phùng Lâm sắc bén, vừa xẹt qua đã làm làn da trên cổ rướm máu.
Máu màu đỏ thấm vào cổ áo sơ mi, Lâm Phùng nhíu mày.
Anh nhìn trán Lý Đại Hữu túa mồ hôi, hắn ta hơi luống cuống, bây giờ còn giằng co với Trình Lộc.