[Full/Edit] Bạn Trai Tôi Dựa Vào Ảo Tưởng Để Yêu Đương - Nhất Chích Đại Sa Ngư - Chương 17: Anh ấy cùi bắp
- Metruyen
- [Full/Edit] Bạn Trai Tôi Dựa Vào Ảo Tưởng Để Yêu Đương - Nhất Chích Đại Sa Ngư
- Chương 17: Anh ấy cùi bắp
Editor: Vàng Anh
Trên sân bóng, vì quá nóng thanh niên tóc xanh đã cởi áo, lộ ra cơ thể săn chắc.
Nhìn thấy khuôn mặt Trình Lộc hơi phiếm hồng, tóc được buộc lên hơi rối.
Quả bóng rổ xuyên qua khung rơi xuống đất, kèm theo tiếng rống của thanh niên tóc xanh: “Lại vào!”
Đây đã là quả vào thứ 10 của Trình Lộc.
Thanh niên tóc xanh căn bản không quá phòng vệ Trình Lộc, Tề Văn cũng có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Trình Lộc nhìn nhỏ gầy như vậy, chơi bóng rổ còn dữ dội hơn cả thanh niên tóc xanh.
Trình Lộc dừng lại, thở hổn hển, ánh mặt trời hơi chói mắt, tùy tiện lau mồ hôi trên trán, đã lâu rồi không chơi bóng rổ như vậy, cô vô cùng thoải mái.
Năm trước vừa mới chia tay với Hứa Qua, cô chuyển toàn bộ sự tập trung vủa mình vào bệnh viện và công việc, trừ bỏ hai việc đó, cô không làm gì khác.
Chỉ là lần này cô nghe đám nam sinh chơi bóng rổ, đáy lòng cô có một tia dao động.
Chơi bóng rổ như này, cực kì thoải mái, ngay cả buồn bã dồn nén sau nhiều ngày bây giờ đã toát ra theo mồ hôi.
Tề Văn ngồi dưới bóng cây, liên tục chụp ảnh Trình Lộc chơi bóng với thanh niên tóc xanh gửi vào vòng bạn bè, một lát sau, một nam sinh trong lớp hỏi: [Má ơi, cô ấy là ai vậy, nhìn rất dễ thương!]
[Tôi thích người như này! Tề Văn, trong vòng ba phút tôi muốn biết tư liệu của cô gái này!]
Tề Văn đánh chữ trả lời câu hỏi trên điện thoại, tia nắng xuyên qua in hình bóng cây loang lỗ trên người.
Cô gửi câu trả lời, thì nhìn thấy trên nhóm lớp xuất hiện một người không bao giờ xuất hiện.
Trên màn hình, ảnh đại diện mặc định của WeChat xuất hiện, nhóm lớp nhất thời lặng ngắt như tờ.
Ảnh đại diện mặc định của Lâm Phùng chỉ gửi một câu ngắn gọn: [Thêm một bài tập về nhà nữa]
Sau một lát, Tề Văn xóa phần văn bản định trả lời, gửi vài dấu chấm hỏi vào nhóm: [???]
Nửa phút sau, nhóm toàn là dấu chấm hỏi, mà Lâm Phùng cũng không xuất hiện để giải thích.
Tề Văn buông điện thoại, ngẩng đầu nhìn về phía sân bóng.
Thể lực của thanh niên tóc xanh nhanh chóng cạn kiệt, buông thõng cánh tay nằm trên sân bóng, ánh mặt trời gắt gao chiếu vào người cậu ta, cả người đã hơi phiếm hồng.
Trình Lộc đắc ý mỉm cười đứng một bên nhìn.
Đám bạn của thanh niên tóc xanh chạy đến, đỡ thanh niên đứng dậy, miệng ào ào kêu: “Anh Trừng! Anh không sao chứ!”
Triệu Trừng vung cánh tay, tức giận nói: “Lão tử không chết, gào cái gì!”
Trình Lộc ôm bóng đứng một bên, nhướn mày, tùy ý cười, hoàn toàn không giống thiếu nữ nhu thuận như vừa rồi, giọng nói dễ nghe của cô vang lên: “Thế nào, tiếp tục chứ?”
Triệu Trừng chống tay đứng dậy, thở hổn hển, cười rộ lên với Trình Lộc: “Tiếp tục, chị cũng chưa chịu thua, tôi chịu thua thì còn gì đáng mặt đàn ông chứ.”