[Full/Edit] Bạn Trai Tôi Dựa Vào Ảo Tưởng Để Yêu Đương - Nhất Chích Đại Sa Ngư - Chương 15: Hội thảo tháng trước
- Metruyen
- [Full/Edit] Bạn Trai Tôi Dựa Vào Ảo Tưởng Để Yêu Đương - Nhất Chích Đại Sa Ngư
- Chương 15: Hội thảo tháng trước
Editor: Vàng Anh
Trình Lộc cảm thấy từ sau lần hội thảo đó, Lâm Phùng càng thêm kỳ quái.
Lúc trước chỉ nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu, nhưng vẫn giữ vẻ lạnh lùng khó gần của giáo sư Lâm, vài ngày gần đây, Lâm Phùng thường sẽ nhắn một câu “Trò chuyện đi.” cho cô, Trình Lộc là loại người không theo kịp xu hướng hiện nay nhưng cô vẫn cảm thấy đây là kiểu bắt chuyện của người già.
Một tuần sau khi đại học Lâm Sơn được nghỉ, Trình Lộc mới rảnh rỗi, cô lên mạng mua hai vé xem phim [Phản bội đặc công].
Cô chụp hai tấm vé gửi cho Lâm Phùng, rồi gửi tin nhắn thoại qua: “Giáo sư Lâm, ngày mai anh có rảnh không? Tôi vừa mua hai vé phim điện ảnh.”
Tuy rằng cô chỉ nói lời khách sáo, không nghĩ tới Lâm Phùng tưởng thật, cô không thể không biết ngại mà từ chối, thừa dịp này mời Lâm Phùng xem phim điện ảnh cho xong.
Thật sự cô không nghe nổi hội thảo, đành phải mua hai vé phim điện ảnh vậy.
Lâm Phùng nhanh chóng trả lời: [Có thể.]
Mà ảnh đại diện của anh, vẫn cam chịu là ảnh mặc định của hệ thống.
Chẳng lẽ không có người nhắc nhở anh chuyện đó sao?
Ngày thứ hai, Lâm Phùng lái xe đến dưới nhà đón cô.
Trình Lộc ngại nóng, nên mặc một chiếc áo phông trắng cùng với quần ngắn sáng màu, lộ ra đôi chân dài nhỏ, trắng bóng.
Lưng cô đeo một túi xách nhỏ đi tới, cẳng chân co lên, Lâm Phùng đứng ở xa nhìn, trong mắt chỉ có cặp chân thon dài trắng muốt kia.
Anh thấy hôm nay hơi nóng.
Đợi đến khi Trình Lộc đi tới, mở cửa xe ngồi vào, thân xe hơi run một chút.
Lâm Phùng không quay sang nhìn, mà nhìn lên kính chiếu hậu nhìn sang, nhìn như vậy có thể thấy được cổ áo hơi thấp của cô.
Chỉ liếc mắt một cái, Lâm Phùng lập tức dời mắt qua chỗ khác.
Anh hơi nhếch môi, vừa lái xe ra khỏi khu nhà, vừa nói: “Trời rất nóng?”
Trong khoảng thời gian ngắn Trình Lộc ngẩn ra không hiểu Lâm Phùng nói vậy là có ý gì, chỉ thử thăm dò nói một câu: “Trời… không phải rất nóng sao?”
“Ừ.”
Lâm Phùng không nói thêm nữa, cứ như cuộc nói chuyện vừa rồi của hai người chỉ là Trình Lộc mơ.
Hai người nhanh chóng đến rạp chiếu phim Vân Mạc, còn vài phút nữa thì tới cảnh mở đầu, hai người vừa vào thì ngay cảnh mở đầu.
Trong phòng chiếu phim tối đen như mực, chỉ có ánh sáng nhàn nhạt của màn hình chiếu.
Cảnh mở đầu của phim là một khu rừng cây cối rậm rạp không một tia sáng, ánh sáng của phòng chiếu phim cũng không quá chói.
Trình Lộc chỉ lo xem vị trí, nên không chú ý, bước hụt một bước, lảo đảo, cũng may thân thủ cô nhanh nhẹn, có thể nhanh chóng đứng vững lại.
Chỉ là sau khi đứng vững, mới phát hiện có một bàn tay đỡ lên eo cô.
Lâm Phùng nhanh chóng rút tay lại, giọng nói bình tĩnh như thường: “Cẩn thận.”