[Full/Edit] Bạn Trai Tôi Dựa Vào Ảo Tưởng Để Yêu Đương - Nhất Chích Đại Sa Ngư - Chương 11: Có thể thử một lần
- Metruyen
- [Full/Edit] Bạn Trai Tôi Dựa Vào Ảo Tưởng Để Yêu Đương - Nhất Chích Đại Sa Ngư
- Chương 11: Có thể thử một lần
Editor: Vàng Anh
Trời mưa rất lớn, cửa sổ đã bị màn mưa che mất, tầm nhìn bên trong đã dần dần mơ hồ.
Người sửa xe đứng trong mưa, tài xế cũng xuống xe sửa xe cùng, dường như hai người đã quấy nhiễu đến Trình Lộc, cô nhanh chóng đứng dậy, định rời đi.
Lâm Phùng cũng không biết mình nghĩ thế nào, cầm lấy chiếc ô màu đen bước xuống xe.
Tài xế thấy thế, vội vàng kêu: “Ôi, ông chủ anh đi đâu vậy? Mưa lớn như vậy.”
Lâm Phùng đi qua màn mưa, Trình Lộc đã đứng lên, nhìn thấy người đứng trước mặt mình.
Trình Lộc cúi đầu, tránh đi, không nghĩ tới, đối phương lại chắn trước mặt cô.
Trình Lộc cắn răng, ngẩng đầu lên, trừng mắt với người đứng trước cô, ánh mắt cô còn hồng hồng đọng một ít nước mắt, trừng như vậy, nước mắt lập tức rơi xuống.
Bây giờ trông cô rất mềm mại, tự nhiên, cô còn nhỏ nhắn, thông thường khi khóc lên như vậy sẽ trông như một quả đào gặp mưa.
Nhưng Trình Lộc lại không giống như vậy.
Giữa hai mày toát lên vẻ nghĩa khí, mang theo sự mạnh mẽ, ngay cả lúc khóc cũng là vẻ mặt kiên cường.
Khóc cũng sẽ tự tìm một góc mà khóc, nhìn như vậy, thật là càng làm cho người ta thêm đau lòng.
Lâm Phùng hơi tự tự trách, cô gái này vì không tìm được mình nên mới khóc đến như vậy.
Anh thật sự không tốt, đang êm đẹp, tự nhiên lại chọc cho cô khóc.
Lâm Phùng hơi cảm động, lấy miếng khăn giấy trong túi ra, đưa cho cô, “Đừng khóc.”
Trình Lộc do dự, cuối cùng vẫn nhận miếng khăn giấy trong tay Lâm Phùng, cô lau nước mắt, ngẩng đầu lên, “Thật ngại, giáo sư Lâm, để anh chê cười rồi.”
Lâm Phùng đã gặp Trình Lộc nhiều lần.
Ở trung tâm thể dục Lâm Sơn, cô thay anh chắn một dao; ở trong trường học, cô là một cảnh sát chính trực; ở trong quán bar hay là ở nhà, không có ngoại lệ, lúc nào cô gái này cũng kiên cường.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô khóc, hóa ra là dưới hoàn cảnh này.
Trình Lộc có thể đấu tay đôi với bọn hung thủ, để có thể khóc lóc như vậy cũng thật khó, chắc là đã thích anh đến không thể chịu nổi.
Vì thế trong lòng Lâm Phùng càng thêm tự trách.
Hai người cứ giằng co đối mặt với nhau như vậy một lát, Trình Lộc cũng mất hết kiên nhẫn nói: “Giáo sư Lâm, tay anh đỡ hơn chưa?”
Lâm Phùng nhất thời không trả lời, lo chằm chú nhìn đôi mắt đỏ lên của Trình Lộc đến thất thần.
Cái cô gái cảnh sát Trình này, ngay từ lần đầu tiếp cận anh, đã không giống với bất cứ ai, còn kêu cảnh sát Chu với thầy Đường không ngừng ám chỉ nữa.
Nhưng mà cách này cũng có hiệu quả, ít nhất hiện tại anh đang nhìn cô khóc, trong lòng không quá thoải mái.
Trình Lộc cảm thấy bầu không khí hơi quỷ dị, vừa rồi cô còn biết được tin xấu của Tần Văn Hương, căn bản cô không có tâm tình đôi co việc này với Lâm Phùng.