[Full/Edit] Bạn Trai Tôi Dựa Vào Ảo Tưởng Để Yêu Đương - Nhất Chích Đại Sa Ngư - Chương 10: Bệnh viện
- Metruyen
- [Full/Edit] Bạn Trai Tôi Dựa Vào Ảo Tưởng Để Yêu Đương - Nhất Chích Đại Sa Ngư
- Chương 10: Bệnh viện
Editor: Vàng Anh
Hứa Tú nói về Trình Lộc, Hứa Qua trầm mặc, không hỏi nhiều, chỉ quay về nhà.
Bàn tay bị thương của Lâm Phùng cần phải đổi thuốc, chưa tới hai ngày sau, phải đến bệnh viện đổi thuốc.
Mùa hè ở Lâm Sơn, nói nắng là nắng nói mưa là mưa, mấy ngày hôm trước mặt trời còn rực rỡ vươn cao, chiếu toàn bộ Lâm Sơn như muốn bốc lửa, nhưng hôm nay là cuối tuần, trời lại nổi lên mưa to gió lớn.
Nước mưa văng tung tóe khắp nơi, một lát sau mặt đường đã ngập nước.
Tay Lâm Phùng bị thương, không tiện lái xe, phải gọi tài xế đến chở đi bệnh viện.
Bên ngoài bệnh viện, không có nhiều người, chắc vì trời đổ mưa, mọi người đều không muốn đi ra ngoài, chỉ vài người mang ô chạy nhanh trong mưa.
Lâm Phùng ngồi trên xe nhìn một vòng, rốt cuộc cũng tìm được cái ô lớn màu đen trên xe, sau khi đậu xe, anh miễn cưỡng bước xuống xe.
Bung chiếc ô màu đen ra, tạo thành một khung tròn bao phủ anh, mưa rơi không dứt trên ô.
Anh sải bước đi về phía bệnh viện.
Anh đã thay thuốc xong, bên ngoài mưa vẫn không dứt mà còn lớn hơn, cũng tốt, trời nắng nóng khó chịu mấy hôm trước cũng tiêu tan không ít.
Lâm Phùng định rời đi thì nhìn thấy ở có một người chạy vào cửa bệnh viện, tuy rằng có che ô, nhưng cô vội vàng chạy thẳng nên quần jeans đã ướt đẫm, trên người cũng có đôi chỗ bị ướt.
Thiếu nữ chạy tới, vừa chạy miệng vừa nói: “Ôi ôi thật xin lỗi xin nhường đường một chút, nhường một chút được không.”
Tóc cô ngắn ngang vai bởi vì chạy nhanh, còn có gió thổi qua, thổi mái tóc tung bay ở đằng sau, lộ ra khuôn gò má đầy đặn và vành tai trắng muốt.
Lâm Phùng dừng chân nhìn thoáng qua, cũng nhanh chóng dời tầm mắt.
Anh không nghĩ tới, Trình Lộc còn đuổi đến nơi này.
Rồi sẽ như vô tình gặp mặt anh.
Nhưng hiển nhiên, Trình Lộc không nhìn thấy anh, mà chạy thẳng một đường đi luôn, Lâm Phùng nhìn bóng lưng cô đi xa, bung ô ra khỏi bệnh viện.
Mưa gió lớn lại làm người ta sợ, bên trong bầu trời có vài tiếng sấm nổ vang rầm trời, những cây cao bốn phía bị gió thổi ngả nghiêng. Lâm Phùng tìm được xe, tài xế mở cửa sổ nói: “Ông chủ, xe này bị chết máy, không khởi động được, anh có thể đợi một chút không? Tôi đã kêu sửa xe tới!”
Lâm Phùng nhìn nhìn tài xế, bởi vì mở cửa sổ, trên mặt anh ta bị nước mưa tạt vào ướt không ít.
Anh mở cửa xe đi vào, ô che trên đầu toàn là nước, run lên, cũng đã bị ướt nửa cánh tay.
Tài xế nghĩ ông chủ này thật lạng lùng, anh ta nhìn qua kính chiếu hậu thấy Lâm Phùng đang cúi đầu xem điện thoại, tuy rằng có hơi lạnh lùng, nhưng khuôn mặt cũng thật đẹp trai, như là một công tử quý tộc tri thức vậy.
Bên ngoài mưa va vào kính xe, Lâm Phùng không chú ý, cúi đầu nhìn điện thoại đang tải xuống một bộ sách chuyên ngành, anh đọc nhanh như gió, thời gian trôi qua rất nhanh.