(Full) Chiết Ánh Trăng - Chương 84
Tiếng đóng cửa vang vọng ngoài hành lang.
Cả người Vân Li chấn động, nhìn về phía Phó Thức Tắc.
Anh rũ mắt lẳng lặng nhìn xuống cầu thang, một lát sau, nghiêng đầu gặp tầm mắt của cô. Thấy mắt cô đỏ bừng, mặt mày anh buông lỏng, mang theo nụ cười trấn an chạm vào má cô: “Đừng khóc.”
Vân Li vốn có thể khống chế nước mắt của mình, nghe được những lời này của anh, trong cổ họng nghẹn ngào một trận: “Hình như em thất bại rồi”
Cô làm anh càng khó chịu.
Phó Thức Tắc đưa cô xuống tầng dưới, khi cả hai đang ở dưới ánh mặt trời, Vân Li mới để ý, anh mang khăn quàng cổ màu xám.
Nhiệt độ Nam Vu là hàng đơn vị.
Phó Thức Tắc tháo khăn quàng cổ, kéo đường viền dài, quàng từng vòng cho cô, nhân tiện nhẹ nhéo cái mũi đỏ bừng của cô. “Không có thất bại.”
Anh cúi người, tầm mắt hướng về cô, anh bình thản nói: “Thật ra anh thấy trong lòng ba mẹ anh ấy không thăng trầm quá lớn.”
“Nhưng mà,”
Phó Thức Tắc hôn thật mạnh trên trán cô, “Cảm ơn Li Li.”
Anh nhìn người trước mặt, lông mi còn rung động, mang vết nước, mặt vùi trong khăn quàng cổ.
Xác nhận thần thái của anh không phải là giả vờ, trong lòng Vân Li hơi chút thả lỏng, không tới vài giây, lại rầu rĩ hỏi anh: “Trong lòng anh còn áy này với anh Giang Uyên không? Có phải anh còn cảm thấy anh ấy đang trách anh không?”
Phó Thức Tắc im lặng một lúc, gật gật đầu.
“Anh có xem qua nhật ký của anh ấy mấy năm sau không?” Thanh âm Vân Li còn mang theo giọng mũi.
“Đến năm nhất, tưởng rằng sau này anh ấy không viết.”
Hầu hết mọi người cũng đều nghĩ như vậy, chưa kể khoảng thời gian giữa các nhật ký của Giang Uyên càng ngày càng dài.
Vân Li sao lưu nhật ký của Giang Uyên vào điện thoại, cô share cho Thức Tắc, hai người quay lại xe. Phó Thức Tắc ngồi trên ghế lái, yên lặng lật từng trang.
“Em tin tưởng bác trai bác gái cũng có thể suy nghĩ cẩn thận, bọn họ sẽ không trách anh nữa.” Vân Li phủ bàn tay lên tay anh
Lúc đầu, khi Vân Li gọi điện cho Phó Thức Tắc, trọng tâm của anh không phải là chuyện của Giang Uyên, mà là lo lắng Vân Li sẽ buồn bã phía sau.
Đọc xong nhật ký, anh không nói được lời nào, chỉ tắt màn hình, ngồi ở chỗ cũ mà thất thần.
Đã hơn sáu năm mới có người nghe thấy tiếng lòng thật sự của Giang Uyên.
Tất cả mọi người đều hiểu lầm, Giang Uyên chưa bao giờ trách Phó Thức Tắc.
Vào thời điểm đó, hầu hết mọi người đều không nhận thức và sự đồng thuận về bệnh trầm cảm. Cuối cùng Giang Uyên dừng thuốc, chỉ là hy vọng bản thân có thể trở nên tốt hơn, anh ấy cũng cho rằng bản thân sẽ trở nên tốt hơn.
Anh ấy dừng thuốc, mục đích không phải là rời khỏi thế giới này.
Anh ấy còn yêu những người trên thế giới này.