(Full) Chiết Ánh Trăng - Chương 43
Phó Thức Tắc: “Xe đậu ở chung cư, trong khoảng thời gian này em có thể dùng.”
Cha già nhà mình là ông chủ trường dạy lái xe, Vân Li rất rõ đạo lý xe với phụ nữ không thể để người khác mược, Phó Thức Tắc sẵn lòng đưa xe cho cô lái, hẳn là rất tin tưởng cô, hoặc là, bằng lòng gánh vác mọi tổn thất mà cô có thể báo anh.
Vân Li thụ sủng nhược kinh, cất chìa khóa vào túi, không nghĩ ra cách báo đáp anh như nào, liền đề ra ý tưởng khả thi nhất: “Vậy lúc anh về, em có thể đón anh.”
Phó Thức Tắc: “Không cần, Từ Thanh Tống sẽ đến đón.”
Môi anh hé mở, không có hình dạng gì cả, Vân Li lạnh sống lưng, xem xét nhìn anh một cái, anh từ chối rất bình tĩnh, giống như lúc cô theo đuổi anh vậy.
Ngữ khí thậm chí nhất quán bình thản?
Đối mặt với Phó Thức Tắc, Vân Li cũng không dám tức giận, chỉ mím môi: “Vậy được ạ.”
Bộ dáng của cô sinh hờn giận dỗi không dám nói, giống như anh là ác bá ức hiếp cô, Phó Thức Tắc không hiểu lắm: “Sao vậy em?”
“Không có.” Vân Li nhấc ba lô lên, nhón chân nhìn xung quanh, bộ dáng giả vờ không thèm để ý, “Vừa rồi nhớ tới khoảng thời gian trước em theo đuổi anh, anh liên tục nói ‘không cần’.”
Không nghĩ tới giờ phút này sau khi thu phục rồi bị tính sổ, đáy lòng Phó Thức Tắc bật cười: “Vậy anh phải làm gì đây?”
Vân Li: “Chính là……”
Gần đến giờ học, mọi người lần lượt tiến vào lớp, diện mạo với khí chất của anh đều xuất chúng khiến người khác chú ý, ngay cả cô ở bên cạnh cũng trở thành tâm điểm chú ý. Nhớ lại trải nghiệm bị chụp lén trong quán cà phê trước đây, Vân Li có chút mất tự nhiên, không nói nên lời.
Phó Thức Tắc nhìn quanh, kéo cô ra hành lang.
Phòng học ở lầu một, hành lang dẫn xuống tầng ngầm chỉ dựa vào ánh sáng tự nhiên từ lầu một chiếu vào, tầm nhìn bị giảm xuống. Tay anh hơi lạnh, nắm lấy cô không bao lâu thì bắt đầu nóng lên.
Mới vừa yêu đương, khi hai người ở chung khá câu nệ, hôm nay ở trên đường cũng không dám dựa quá gần, thỉnh thoảng trên đường chỉ xoa mu bàn tay. Vân Li không nghĩ tới, cảm giác được nắm tay này, lòng bàn tay nóng hầm hập, sau khi ra mồ hôi mỏng còn dinh dính.
Như muốn trả đũa vừa nãy anh từ chối, Vân Li dùng ngón cái gãi gãi lòng bàn tay anh, cảm nhận được bàn tay mắm lấy mình hơi dùng sức, lại khắc chế thả lỏng ra, trong lòng cô có loại cảm giác sảng khoái khó hiểu.
Kéo cô đến lối vào của hành lang tầng ngầm, Phó Thức Tắc dừng lại, cũng không thèm để ý động tác nhỏ vừa rồi của cô, nhẹ giọng hỏi cô: “Em có thể nói rồi?”
Phản ứng đầu tiên của Vân Li là nói không nên lời. Với người nhà và con bạn thân cũng hơi chút cởi mở khi đề cập đến suy nghĩ và quan điểm của bản thân, đối với Phó Thức Tắc, bản năng cô vẫn nhát gan.
Phó Thức Tắc dường như hiểu mọi chuyện, nhéo nhéo lòng bàn tay cô, kiên nhẫn mà lặp lại một lần: “Vậy anh phải làm thế nào đây em?”