(Full) Chiết Ánh Trăng - Chương 14
Bây giờ mà cô tiếp tục đòi túi vải thì không tốt chút nào. Biết cậu ta có ý tốt, Vân Li chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn túi vải vài lần, yên lặng nhét cây bút lưu niệm vào trong túi.
Đặt hộp thiết bị VR cùng AR trên bàn, Phó Thức Tắc nhấn nút khởi động mắt kính VR, từ góc độ của Vân Li thì thấy mắt kính chợt lóe sáng lên.
Sợ anh cảm thấy bản thân xen vào việc người khác, Vân Li mất mấy chục giây mới mở miệng: “Cần tôi giúp không?”
Phó Thức Tắc tùy tiện chỉ cái vị trí cách đó một mét: “Cô đứng đó, tôi chỉnh vị trí.”
Anh kêu Phó Chính Sơ đứng đối diện với Vân Li, bản thân đến chỗ ở giữa của hai người, thành thạo mà mang mắt kính VR.
Có lẽ đang điều chỉnh góc cạnh của thế giới ảo, anh nắm tay cầm, hướng về phía trước, chậm rãi tới gần Vân Li.
Hai người tựa hồ hình thành một không gian độc lập với thế giới bên ngoài, đứng trên cùng một con đường, người đàn ông như tu đạo sĩ lưu lạc bên ngoài, khí tức âm u nháy mắt cắn nuốt không gian của cô.
Khiến cô định lui về phía sau, nhưng lại khát vọng anh tiếp tục tiếp cận.
Phó Thức Tắc cách cô khoảng một bước chân, dùng tay cầm dọc chung quanh cô vẽ một vòng tròn ảo.
“Xong rồi.” Sau khi vẽ xong, Phó Thức Tắc một tay tháo kính xuống, sợi tóc xoã tung, anh nhìn về phía Vân Li, lễ phép mà nói: “Cảm ơn”.
Tiếp theo đó là kiểm tra xem các thiết bị khác có bình thường không.
Phó Thức Tắc cũng mang theo một thùng nhỏ, bên trong chất thật dày hai xấp tờ rơi, theo điều khoản tài trợ của EAW, xã đoàn “Phán Cao” cần giúp họ phân phát những tờ rơi này.
Phó Chính Sơ cũng chú ý tới, mở to hai mắt nhìn: “Hôm nay phải phát xong sao?”
Bộ dáng đứa trẻ không thể tin nổi lần đầu nhìn thấy quái vật có hình thù kỳ lạ, thấy thế, Vân Li không khỏi hơi nhếch miệng: “Không phải em kéo tài trợ về sao?”
“Nói như vậy thì không sai, nhưng mà, cũng hơi quá trớn rồi, em chỉ có một mình mà.” Khuôn mặt Phó Chính Sơ đau khổ, “Này cũng thật quá đáng, EAW chỉ tài trợ chúng ta có một phần à.”
Phó Chính Sơ đã quên mất hai phút trước, cậu ta còn khoe với Vân Li việc EAW tài trợ một kinh phí đáng kể.
Thấy Phó Thức Tắc không nói gì, cậu ta lại nói: “Cậu nhỏ à, cậu không cảm thấy gì sao?”
“Không cảm thấy gì.”
“Tại sao!!”
Phó Thức Tắc liếc nhìn cậu một cái: “Cũng không phải cậu đi phát.”
Miệng thì kêu thảm, nhưng hành động Phó Chính Sơ vẫn không dám chậm trễ, ôm một nửa tờ rơi quay lại. Vân Li thấy thế, cảm thấy mình không có việc gì, cũng làm theo: “Chị giúp em một phần.”
Không đợi cậu ta trả lời, Vân Li ôm một nửa còn lại.
Phó Chính Sơ không khỏi nhìn Phó Thức Tắc, giống như nhìn quái nhân: “Cậu nhỏ, cậu nhìn xem, đây là sự chênh lệch giữa cậu và chị Li Li đó.”