(Full) Chiết Ánh Trăng - Chương 11
Sau khi hành lý chuyển đến cửa ký túc xá, Vân Li cùng Phó Chính Sơ chuẩn bị với Phó Thức Tắc đến cổng trường.
Bên trong khuôn viên xanh hóa rất tốt, hàng cây hai bên con đường xanh um tươi tốt. Bây giờ gần giữa trưa, gần như ánh mặt trời rọi vuông góc, ánh sáng đan xen rải rác trên mặt đất. Ba người sánh bước bên nhau trên con đường đầy gạch, gió êm dịu hây hây, thoải mái lại dễ chịu.
Trên đường đều là tân sinh viên nhập học, trong đó cũng không thiếu người đến báo danh, xách bao lớn bao nhỏ, mồ hôi đổ đầm đìa.
Trong lòng Vân Li không khỏi có chút cảm kích.
Vân Li do dự một lúc, muốn hỏi bọn họ có muốn cùng dùng bữa không.
Suy nghĩ một hồi lâu, vẫn là không nói ra.
Dọc theo đường đi, Phó Chính Sơ đều lải nhải giới thiệu cảnh vật chung quanh trường học cho Vân Li, chỉ chốc lát sau đã đến cổng trường.
Trước khi đi, Phó Thức Tắc qua loa dặn dò Phó Chính Sơ một chút: “Nhớ tự chăm sóc bản thân.”
Ngước mắt nhìn về phía Vân Li.
“Cô cũng vậy.”
Vân Li bắt đầu hối hận sao vừa nãy không mời dùng bữa, cho dù là bị từ chối.
Chỉ cần có dũng khí nói ra cũng tốt mà.
—
Sinh hoạt của nghiên cứu sinh không bận rộn như trong tưởng tượng, sau khi xác định được lịch học thì cơ bản mỗi tuần đều có mấy ngày nhàn rỗi. Vân Li cũng không phải là người đặc biệt nỗ lực, không có tiết học thì cô ăn không rồi ngồi.
Những lúc rảnh rỗi, Vân Li thường xuyên nhớ tới Phó Thức Tắc.
Từ khi sinh ra cho tới nay, lần đầu tiên Vân Li tự dưng thường xuyên đi để ý người khác.
Giống như bị dính bùa yêu.
Mặc dù Phó Thức Tắc luôn bày ra bộ dáng người sống chớ đến gần, bất kể Vân Li nói cái gì, anh đều thẳng thừng từ chối.
Dù sao thì anh đẹp trai như vậy, nhiều năm như vậy chắc hẳn sẽ có rất nhiều người tìm phương thức liên hệ của anh, dám chắc anh cũng cảm thấy phiền.
Chớp mắt cái liền đến trung thu.
Đặng Sơ Kỳ gọi cho cô, nói là cô nàng và Hạ Tòng Thanh đều được công ty phát bánh trung thu, nhiều như thế hai người họ lại ăn không hết, cho nên cũng mang một hộp đến cho Vân Li.
Vân Li không thích ăn bánh trung thu, nhưng cũng không muốn lãng phí lòng tốt của họ.
Hai người hẹn nhau ăn tối tại một quán cơm Hồ Nam gần trường.
Bởi vì tết trung thu được nghỉ, những sinh viên không về nhà đa phần sẽ cùng nhau đi ăn cơm. Cửa hàng này tương đối có tiếng ở vùng lân cận, sinh viên trường Nam Lý Công đều rất thích đến đây, trong tiệm rất sôi động náo nhiệt, tiếng người ồn ào.
Tay chân Đặng Sơ Kỳ nhanh chóng gọi một vài món, sau đó đưa thực đơn cho Vân Li, hỏi: “Cậu định về nhà vào ngày quốc khánh không?”