[Fixing] - Khi Ta 17 - Chap 9: Ngủ lại
Tôi tần ngần ngồi trong phòng khách nhà Thiên Ân, tay cầm cái tờ giấy nhàu nhĩ – bằng chứng cho việc Bảo Bình của tuổi ấu thơ đã từng giang hồ đến mức nào.
“Bảo vệ tớ hoặc là mất quần 😡.”
Nét chữ tiểu học to đùng vừa xiên lại vừa xẹo, thậm chí còn có nét hằn mờ mờ của những dòng chữ đã bị tẩy đi trước đó, nhìn là cũng đủ biết người viết đã phải chật vật đến thế nào để viết được một dòng chữ đúng quy chuẩn trên một cái tờ giấy trắng tinh không có dòng kẻ như vậy.
Chà, viết có một câu thôi mà đam mê quá trời.
“Không thể nào? Đứa điên nào lại bị một cái tờ giấy vớ vẩn như này đe doạ suông được?”
Thiên Ân nhướng mày.
“Đúng vậy, cậu thừa biết sẽ chẳng có đứa nào bị đe doạ cả, nên để thêm phần chân thật thì cậu đã thực hành luôn rồi.”
“Tớ? Thực hành? Lên ai?” Hỏi thật, chứ tôi cũng tò mò không biết ai xấu số vậy.
Cậu ấy nghiêng đầu nhìn tôi, chớp mắt một cách chậm rãi. Còn ai xấu số hơn cậu trai trẻ này nữa?
Tôi nín thinh trong sự tội lỗi.
Quá nhiều thông tin mà tôi cần phải tiêu hóa. Nào, dừng khoảng chừng 2 giây…để cho tôi sắp xếp lại đầu óc chút xíu.
Cả một cái tuổi thơ đầy ắp tình bạn mà tôi luôn tự hào, một câu chuyện đẹp đẽ như trong tiểu thuyết ngôn tình mà lại bỗng chốc trở nên xấu xa đê hèn chỉ bằng cái mẩu giấy cũ xỉn màu.
Còn nữa, ai mà biết được cái thằng nhóc lùn tịt, tròn ủm như cái bánh giò với kiểu tóc y như bát úp, da thì trắng nõn trắng nà đến nỗi bị đám con trai tẩy chay, luôn trong cái tình trạng rụt rè e ngại lớn lên lại trông thế này?
Với một người hầu như không thay đổi và cũng không cao lên quá nhiều so với hồi bé, tôi hoàn toàn toàn có tư cách ghen tị.
Chứ ăn gì mà dậy thì thành công khiếp khủng vậy?
Tự nhiên từ bé bự lắc mông thành anh trai cao ngất ngưởng, da trắng, mũi cao, đẹp trai tuyệt vời thì ai mà nhận ra được? Nếu như tôi không dòm sát sàn sạt, nhận ra được đôi mắt nâu trầm kia thì còn lâu tôi mới nghĩ ra được tới Bé Bự.
Mà quan trọng hơn hết thì rốt cuộc cái cảm giác thất bại không tên cứ lởn vởn trong đầu này là gì vậy?
Ông bác đặt hai tách cacao trước mặt chúng tôi rồi nhìn lướt qua tôi với sự tò mò rõ rệt.
“Đây là bạn cháu ạ, cậu ấy quên mang chìa khoá nhà nên bị nhốt ở ngoài. Bác sắp xếp cho bạn ấy ở phòng trên giúp cháu nhé.”
“Được, bác hiểu rồi.”
Bác ấy dẫn tôi lên tầng 2 một căn phòng gần cuối hành lang, tiện nghi ngang ngửa một cái phòng khách sạn, có phòng tắm riêng đầy đủ tiện nghi, một cái cửa sổ to đùng và một cái giường to gấp đôi cái giường một ở phòng tôi.
Tất cả đều sạch sẽ và ngăn nắp một cách quá đáng.
Tôi nín thinh lần hai. Không phải vì bất ngờ mà một nỗi sợ hãi đang dâng lên đầy ứ trong cổ họng.