metruyen
  • HOME
  • Truyện
  • Review Truyện
  • Giới thiệu
    • Liên hệ
Tìm truyện
Đăng nhập Đăng ký
  • HOME
  • Truyện
  • Review Truyện
  • Giới thiệu
    • Liên hệ
  • Metruyen
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

[Fixing] - Khi Ta 17 - Chap 7: Lỡ miệng

  1. Metruyen
  2. [Fixing] - Khi Ta 17
  3. Chap 7: Lỡ miệng
Prev
Next

Trời về đêm cũng là cái lúc mà tính bao đồng của tôi trỗi dậy mạnh nhất. Cho dù chăn cũng đã ấm nệm cũng đã êm và tôi thậm chí còn nốc tới tận hai cốc sữa nóng cho chắc dạ rồi, nhưng tôi vẫn trằn trọc không ngủ được.

Hai mắt cứ mở thao láo nhìn trần nhà vì Củ Cải và Cà Chua cứ như hai con thiên thần và ác quỷ đánh nhau nheo nhéo bên hai tai tôi.

Một đứa thì hét toáng lên, “Tao thích Củ Cải, tao thích Củ Cải!” Đứa còn lại thì não như làm bằng đất sét, chỉ biết nghiêng đầu nhìn đầy khó hiểu.

Đau đầu quá. Tôi cáu kỉnh lật người quay mặt vào tường, cố xua đi mớ âm thanh ồn ào vẫn đang lẩn quẩn trong đầu.

Nhưng mà… giả sử Cà Chua can đảm đi thổ lộ nhưng Củ Cải không đồng ý thì sao? Thế chẳng phải hội ba đứa chúng tôi sẽ banh chành luôn à? Thế còn tôi… phải làm sao?

Khó nghĩ, tôi ngồi bật dậy, kéo thêm cái áo khoác rồi mở tung cửa ban công. Một cơn gió đông lạnh lẽo vội vàng lùa vào, xua đi cái cảm giác bí bách ngột ngạt trong phòng.

“Sao thế? Lại nghĩ không thông à?”

Tôi giật bắn mình. Tiếng từ ban công nhà bên, là phòng của Củ Cải.

“Mẹ ơi, dở à? Tí nữa cậu hù chết tớ rồi.”

Cậu ấy chớp chớp mắt nhìn tôi vô tội. Đấy, lại dùng con mắt to tròn long lanh để tỏ ra mình vô tội đi, tôi còn lạ gì anh nữa.

Củ Cải có đôi mắt đẹp và cái mồm dẻo như kẹo kéo. Cậu ấy đã nhận thức được lợi ích của việc có hai đặc điểm đó từ khi còn bé xíu.

Ngày bé Củ Cải là một cậu bé yếu ớt và ốm nhách. Khi thời tiết giao mùa, hứng một cơn gió thôi là cậu ấy có thể nhảy sang trạng thái cảm cúm và kể cả đó chỉ là cơn cảm hạng xoàng thì cậu ấy cũng vật vã mất hơn một tuần để về trạng thái dặt dẹo bình thường.

Yếu quá thể đáng.

Lúc đó, tôi cứ cảm tưởng rằng chỉ cần một cơn gió lớn thổi qua cái là cậu ấy sẽ như cái diều bay vút lên trời mất tiêu ấy.

Thế nên chẳng lạ gì khi bố mẹ Củ Cải hết sức chăm sóc và cưng chiều cậu ấy. Tôi cũng không phải ngoại lệ. Bố mẹ cậu bảo vệ trong thì tôi luôn là vệ sĩ ở ngoài đường.

Nhưng bằng một cách thần kỳ nào đấy đến cả bố mẹ tôi cưng cậu ấy, nhiều khi còn hơn cả tôi luôn. Vậy nên sự cưng chiều và bảo vệ của tôi luôn đi kèm một chút ghen tị.

Đỉnh điểm là một lần tôi bị ăn mắng vì cái tội hái trộm hồng xiêm nhà bác Liên cuối phố. Mà rõ ràng là cậu ấy rủ tôi đi hái trộm trước, nhưng thế quái nào người ăn mắng lại luôn là tôi. Tôi ấm ức dữ lắm, chờ đến khi chỉ có hai đứa ngồi lại với nhau, tôi đè Củ Cải ra đập cho một trận.

Nhưng làm gì có chuyện cậu ấy để yên cho tôi lộng hành?

Sau khi ăn một cú đấm bầm một bên mắt, Củ Cải cũng lao vào giật tóc tôi. Tôi tát cậu ấy, cậu ấy bấu cánh tay tôi đau điếng. Tôi cắn tay, cậu ấy cắn chân. Chúng tôi như hai con chó con mèo đang tranh nhau khúc xương vậy.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chap 7: Lỡ miệng"

Theo dõi
Login bằng
Login
Cho phép tạo tài khoản
Đăng nhập bằng Google để bình luận truyện!
Không đồng ýĐồng ý
Thông báo của
guest
Login bằng
Cho phép tạo tài khoản
Đăng nhập bằng Google để bình luận truyện!
Không đồng ýĐồng ý
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Like nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
ads
  • Metruyen
  • Vidian
  • Giới thiệu
  • Quy Định Về Nội Dung
  • Privacy Policy
  • Liên Hệ
  • Truyện H
  • Truyện Tiên Hiệp
  • wikitruyen

Website hoạt động bởi Giấy phép truy cập mở được cấp phép bởi Creative Commons Attribution 4.0 International

© 2013 TOP Truyện Chữ Full Hay Mới Nhất. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to metruyen

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to metruyen

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to metruyen

wpDiscuz