[Fixing] - Khi Ta 17 - Chap 6: Nhà hoang phía bên đường
“Bình tĩnh chưa?” Thiên Ân hỏi khi xốc nách tôi đứng dậy. “Sao không về nhà mà lại ngồi đây?”
Tôi ngập ngừng, không biết nên biện minh như thế nào.
Xấu hổ quá, làm sao tôi có thể nói là tôi lớn to tướng như thế này còn bị lạc được chứ? Chắc chắn thằng nhãi này sẽ cười tôi thối mũi cho mà xem.
Cứ như đi dép lê trong bụng tôi, cậu ta nhướng mày.
“Lạc đường hả?”
Tôi gật đầu, mặt đỏ bừng đến nỗi không biết giấu vào đâu.
Thôi thì thà bị cười thối mũi còn hơn là tỏ ra ngầu mà phải đứng đây một mình rồi hóa thân thành nữ chính trong phim kinh dị nghìn tỷ.
Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho một tràng cười sằng sặc, bắn nước bọt tứ phía. Nhưng thay vào đó, cậu ta chỉ gật gù rồi ngỏ ý sẽ đưa tôi về.
“Cảm ơn cậu.” Tôi bẽn lẽn.
Tự nhiên ác cảm của tôi với tên này cũng bay đi đâu hết.
Hoá ra… hot boy cũng không phải hạng xoàng như tôi tưởng tượng.
Chúng tôi chỉ có một cái ô bé xíu mà trời thì mưa càng ngày càng to, tôi đoán là vì thế nên Thiên Ân càng ngày bước càng nhanh.
Nhưng tôi thì không theo kịp, vội vàng túm lấy ống tay áo hắn.
“Đi chậm một xíu, tôi theo không kịp.”
Thiên Ân quay đầu lại nhìn tôi một chút, rồi rất tự nhiên đưa tay chộp lấy tay tôi, kéo tôi chạy ù vào trong màn mưa trắng xoá.
Nghe lãng mạn nhỉ?
Nhưng tôi chỉ thấy như bị lôi xềnh xệch đi thôi. Cảm giác không khác gì đang dắt chó đi dạo mà mình phải đóng vai con chó vậy.
Chân của thằng nhãi này dài quá, một bước của cậu ta bằng mười bước của tôi rồi còn đâu.
Tôi tức ghê, sao trên đời lại có người chân dài tới nách được nhỉ? Sao chân ai cũng dài mà mỗi chân tôi ngắn nhỉ?
“Tới rồi.”
Trong lúc tôi còn bận suy nghĩ thì cả hai đã đứng ở trước cửa nhà tôi lúc nào không hay.
“Ờ, cảm ơn cậu đã đưa tôi về.”
Ấy mà khoan, sao thằng này biết nhà tôi mà dẫn tôi về? Bình thường phải hỏi địa chỉ rồi mới dẫn về chứ? Mà tôi còn chưa mở mồm ra nói địa chỉ cơ mà? Thằng này có ý đồ gì? Stalker à? Nó theo dõi mình bao lâu rồi?… Vớ vẩn khéo trước lạ sau Campuchia chứ lại chẳng đùa?
Với bộ óc overthinking chúa của mình, tôi chắc chắn thằng này có vấn đề.
“Nhà tôi ở ngay bên đường.” Thiên Ân hất cằm chỉ về phía đối diện.
“Bên đường làm gì có cái nhà nào mới chuyển tới… ê, đừng bảo là nhà kia nhé.”
Tôi chỉ sang bên đường, chếch về phía phải một chút, là ngôi nhà ma to tổ bố ám ảnh cả đám trẻ em khu phố này. Trong đó có cả tôi.
“Đúng vậy.”
“Giỡn mặt hả? Ngôi nhà đó bỏ hoang lâu rồi. Có ma mới ở đấy.”
Kể lại chuyện hồi xưa một chút.