[Fixing] - Khi Ta 17 - Chap 4: Ngày Chủ Nhật không hề vui
Một ngày tồi tệ qua đi làm tôi chẳng còn tâm trí đâu mà làm việc nữa, quyết định đóng máy, mặc kệ deadline, mặc kệ bài vở, mặc kệ cả cuộc đời. Những lúc như thế này chỉ có giường êm nệm ấm mới an ủi được tâm hồn vụn vỡ này mà thôi.
Tôi tự nhủ: “Ngủ sớm để quên đi mọi nỗi đau, ngày mai sẽ là một ngày mới.”
Ấy thế mà vừa đặt lưng xuống giường, chưa kịp thả lỏng cơ thể, tôi đã chìm vào cơn mộng mị. Một cơn ác mộng.
Tôi nhìn thấy mình đang đứng ở đầu cầu thang của trường, loay hoay không rõ tại sao mình lại ở đây và tại sao xung quanh cứ mờ mờ ảo ảo.
Bên cạnh tôi có thêm một người không rõ mặt mũi, mặc đồng phục trường. Bằng một cách thần kỳ nào đấy, tôi cảm nhận được rằng tên không rõ mặt mũi này là tên bạn học mới tới ngày hôm nay.
Cậu ta lại gần lan can, chỉ xuống dưới.
“Bảo Bình, nhìn kìa.”
Tôi như bị ma trêu, vô hồn ngó đầu ra xem thử.
Một lực đẩy mạnh vào lưng tôi và tôi mất đà ngã xuống.
Và kể từ lúc tôi ngã từ trong mơ cho tới khi tôi giật bắn mình tỉnh dậy ở trên giường, tôi chỉ có một ý nghĩ.
Thằng khốn nạn chết dẫm. Tôi ghét hắn vô cùng.
Chưa kịp bình tĩnh lại thì một giọng nói vang lên khiến tôi giật bắn lên lần thứ hai. Thiết nghĩ cứ sống riết với cái bọn này, chắc mẩm rồi sẽ có ngày tôi tức mình đến mức đăng xuất khỏi thế giới mất!
“Mặt trời còn chưa tỏ mà chị đã lên cơn cái gì đấy?”
Bảo An xuất hiện, đứng khoanh tay dựa vào cửa phòng, ngái ngủ đến nỗi mắt còn không mở ra được tử tế nhưng vẫn chạy qua xem tôi bị cái giống ôn gì.
“Ngủ dùm cái đi! Nửa đêm nửa hôm mà làm loạn, ai ngủ cho nổi?”
Với cơ địa cọc bẩm sinh, tôi thừa biết là em trai tôi không buồn nghe tôi trình bày rồi. Nó há mồm ra ngáp một cái rõ to rồi biến mất sau cánh cửa phòng.
Em với chả út, không thể nào tìm ra nổi mỹ từ nào trên thế giới có thể chửi nó mà hả dạ lòng tôi được hết.
Nếu mà sáng, trưa, tối tôi không phải ăn cơm nó nấu xem, tôi đã sút nó bay sang Tây Ban Nha từ đời tám hoánh rồi!
Khi mà tôi đang còn bận dùng vốn ngôn ngữ ít ỏi của mình mắng nó thì thằng nhóc đã trở lại, cùng với cốc sữa ấm, bốc lên mùi thơm ngòn ngọt dễ chịu.
“Gặp ác mộng thì nên uống một cốc sữa. Em đun sẵn rồi, để ở đây nhé. Có chạy deadline khuya thì cũng nhớ uống lúc còn nóng đấy.”
Trái tim tôi đang giận dỗi một cách nhỏ nhen bỗng dưng bị cốc sữa làm dịu đi một cách nhẹ nhàng. Ôi làm sao mà tôi lại cáu kỉnh với em trai tôi được? Nó đáng yêu thế cơ mà.
Tôi uống một hơi sạch cốc sữa, cảm nhận hơi ấm từ dạ dày dần dần lan toả trong khắp cơ thể và cuối cùng an tâm sau cơn ác mộng thoáng qua ban nãy.
Theo thói quen tôi liếc nhìn cái đồng hồ để bàn, để rồi tá hoả phát hiện, trời ơi, mới có ba giờ sáng thôi mà. Còn tận mấy tiếng nữa mới sáng bảnh mắt.