[Fixing] - Khi Ta 17 - Chap 11: Cắm trại
Chủ yếu là vì đau lưng, tôi khó chịu tỉnh giấc. Trời vẫn chưa sáng hẳn mà vẫn còn vương sắc xám xanh mờ mịt nhàn nhạt.
Cảm thấy còn có thể đánh thêm giấc nữa, tôi vươn vai vài cái cho đỡ nhức người rồi xoay người ôm gối ngủ tiếp.
Bỗng, bóng ai đó ở cửa nhà tắm bỗng lọt vào tầm mắt kèm nhèm của tôi.
Ánh đèn nhà tắm hắt ngược ra hành lang, tạo thành một vệt sáng nhạt, vừa đủ để thấy một bóng người cao gầy đang đứng tựa vào khung cửa.
Mái tóc ướt rũ xuống, vài sợi nước còn đang chảy dọc theo đường xương quai xanh. Cậu ta đang lau tóc bằng một chiếc khăn bông và miệng thì ngậm cái bàn chải đầy bọt kem đánh đánh răng. Trông cứ uể oải và lười biếng một cách khó hiểu.
Tôi nheo mắt, nhưng cũng phải mất vài giây tôi mới nhận ra đó là Thiên Ân.
Ờ thì, ở trong phòng này ngoài cậu ta còn có ai nữa.
Và cậu ta đang cởi trần.
Tim tôi đập thình thịch, vội vàng nhắm tịt mắt lại. Thằng này, phòng còn có đứa con gái ăn nhờ ở đậu mà?
Có lẽ là nghe tiếng động loạt soạt, Thiên Ân xả nước rồi đi tới gần tôi. May mắn thay, cậu ta xuất hiện cùng với bộ đồ ngủ chứ không “thoát xác” như lúc nãy.
“Tự tỉnh đấy à? Hay là do tớ?”
Tôi dụi mắt ngồi dậy, bỗng nhiên cảm thấy cái ghế sopha hình như rộng hơn hẳn tối qua. Khoan đã… đây không phải là ghế sopha.
“Sao tớ lại ở trên giường?” Tôi ôm trán trong bàng hoàng.
Bảo An lúc nào cũng bảo là tôi như bị vong ốp khi ngái ngủ, chẳng có lẽ tôi trèo lên giường trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ? Đúng rồi, tôi còn nhớ mang máng đêm qua tôi vớ được cái gối ấm ơi là ấm, chẳng có lẽ lại là…
Tôi mím môi trong lo sợ. Tiên sư, cái xác suất này cao lắm.
Bảo Bình, giờ là lúc phải bình tĩnh, không có gì phải hoảng loạn hết, ngày bé ngủ trưa ở mầm non mày chả gác cả lên cổ thằng này còn gì?
Tiếp nhận kiến thức từ một đứa nghiện xem quảng cáo hơn cả xem phim điện ảnh, tôi áp dụng luôn quảng cáo kem đánh răng Colgate, với những tình xấu hổ thì chỉ cần một nụ cười tự tin thôi là đủ.
Tôi hé ra mười cái răng mà tôi tự hào là sáng bóng.
“Tớ… chắc không làm gì quá đáng đâu nhỉ?”
Như gác, như tát, như cắn, như đạp xuống đất chẳng hạn?
“Không làm gì quá đáng cả.” Thiên Ân lắc đầu. Tôi còn chưa kịp thở phào thì thằng này đã buông thêm một cú chí mạng nữa.
“Tối qua cậu gác lên người tớ, xoay tròn từ đầu giường xuống đuôi giường. Sau đó đấm vào mặt tớ, đá tớ hai cái vào mạn sườn, làm tớ lao xuống đất ba lần và thì ôm tớ cứng ngắc. Cũng may là ngoài mất ngủ và bầm tím ra thì tớ không còn vấn đề nghiêm trọng nào khác, nếu không thì…”
Nếu không thì tôi tiêu đời là cái chắc.
Tuyệt, giờ đất mà nứt ra làm đôi thì tôi nguyện xuống đó làm bạn với giun đất luôn chứ không buồn tiếp xúc với loài người nữa. Quá xấu hổ rồi.