metruyen
  • HOME
  • Truyện
  • Review Truyện
  • Giới thiệu
    • Liên hệ
Tìm truyện
Đăng nhập Đăng ký
  • HOME
  • Truyện
  • Review Truyện
  • Giới thiệu
    • Liên hệ
  • Metruyen
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

[Fixing] - Khi Ta 17 - Chap 1: Bảo Bình và những người bạn

  1. Metruyen
  2. [Fixing] - Khi Ta 17
  3. Chap 1: Bảo Bình và những người bạn
Prev
Next

Tháng 10, Hà Nội trở nên lạnh hơn bao giờ hết khi trải qua một trận gió mùa Đông Bắc, trời rét đậm rét hại đến nỗi mặc tận ba cái áo rồi mà khi ngồi trong lớp tôi vẫn rét run cầm cập.

Tôi chống má, nheo con mắt mờ tịt của mình nhìn cái tầng mây xám xịt lẳng lặng trôi qua ô cửa sổ mà tâm hồn muốn treo ngược lên cành cây phượng khẳng khiu ngoài sân.

Giá như bất thình lình thầy hiệu trưởng bắc cái loa phóng thanh yêu dấu của thầy, thông báo rằng trời quá lạnh và trường cho các em nghỉ học thì… ôi, tôi thề là tôi sẽ ngồi tên lửa một mạch về nhà, nhảy vào giữa cái ổ toàn gấu bông của mình rồi cuộn tròn trong chăn ngủ nướng tới tối.

U là trời, mới nghĩ thôi cũng đã thấy sung sướng rồi.

Nhưng đời đâu có dễ ăn đến thế, sẽ chẳng có cái giá như nào thành hiện thực cả, tôi vẫn phải ngồi đây, cam chịu sự tra tấn của mấy cái phương trình bậc hai và đồ thị parabol khó nhằn.

Quá buồn ngủ, hai con mắt đang gắng gượng chống cự nãy giờ của tôi cứ theo từng nhịp lời giảng du dương của thầy, cứ díp dần đều rồi nhắm tịt lại.

Tôi nhanh chóng gục luôn trên bàn một cách ngon lành cành đào.

Đang miệt mài trong cơn mơ màng, có tiếng ai đó gọi phảng phất.

“Bảo Bình,..”

“Bảo Bình…”

Và rồi chủ nhân giọng nói thò tay nhéo cho tôi một cú đau thấu trời thấu đất.

“ÁI DỒI ÔI…” Tôi gào lên.

Đứa nào? Đứa nào bất mãn cái gì mà nghịch dại thế?

Xung quanh nín lặng như tờ, lặng đến nỗi tôi còn lờ mờ nghe được thằng Đậu Phụ thở phì phà phì phò như con ngựa.

Cả lớp trân trân nhìn tôi, đứa nào đứa nấy đơ cái mặt ra, xịt keo cứng ngắc.

Giây phút đón được ánh mắt đầy thương hại của con bạn thân thì tôi mới sực tỉnh. À đúng rồi tôi đang ở giữa tiết Toán cơ mà, chứ có phải ở nhà đâu?

Tôi bẽn lẽn nở nụ cười nịnh nọt với thầy Doraemon, mong nụ cười dễ thương này có thể chạm đến lòng vị tha của thầy. Và cả một trăm lần như một, cách này chẳng bao giờ hiệu quả hết.

“Đi mà nói xin lỗi với cái cây ấy. Đi hết tiết luôn giùm nhé.”

Tôi xụ mặt lủi thủi đi ra ngoài.

Mọi người gọi thầy Doraemon, bởi vì thấy thầy có vẻ ngoài ú na ú nần của thầy tỉ lệ thuận cùng chiều cao khiêm tốn, ấy thế mà thầy không hề có lòng trắc ẩn giống mèo ú gì cả.

Một người có lòng trắc ẩn sẽ không bao giờ bắt học sinh của mình ra khỏi lớp vào cái thời tiết lạnh rụt cổ này đâu.

“Nhớ về viết bản kiểm điểm, hôm sau nộp lại cho tôi.”

Đấy, thầy còn tàn nhẫn bồi thêm câu cuối nữa kìa.

Tôi đứng khoanh tay, úp mặt vào cái cây và thầm thì xin lỗi.

“Nhưng mà thầy cũng khó tính mà… ông cây nhỉ?”

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chap 1: Bảo Bình và những người bạn"

Theo dõi
Login bằng
Login
Cho phép tạo tài khoản
Đăng nhập bằng Google để bình luận truyện!
Không đồng ýĐồng ý
Thông báo của
guest
Login bằng
Cho phép tạo tài khoản
Đăng nhập bằng Google để bình luận truyện!
Không đồng ýĐồng ý
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Like nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
ads
  • Metruyen
  • Vidian
  • Giới thiệu
  • Quy Định Về Nội Dung
  • Privacy Policy
  • Liên Hệ
  • Truyện H
  • Truyện Tiên Hiệp
  • wikitruyen

Website hoạt động bởi Giấy phép truy cập mở được cấp phép bởi Creative Commons Attribution 4.0 International

© 2013 TOP Truyện Chữ Full Hay Mới Nhất. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to metruyen

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to metruyen

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to metruyen

wpDiscuz