[Fanfiction 12 Chòm Sao] [Đam Mỹ] Cấp Ba - Thời Học Sinh Đáng Nhớ. - Chương 8
Chương 8: Chuẩn bị (1).
– Hây, mệt chết tôi rồi!
Ma Kết sau khi về đến kí túc xá liền nằm vật trên sô pha than thở. Trời ban trưa nắng như đổ lửa mà bọn cậu phải vác xô nước đi hơn mười phút thì không mệt cũng lạ. Nằm còn chưa nóng ghế, Ma Kết đã bị ai đó nắm chân đẩy lăn xuống sàn. Sau khi ngơ ngác ôm hôn đất mẹ hơn chục giấy, Ma Kết mới lồm cồm bò dậy. Quay lại thấy Cự Giải và Song Ngư đang ngồi chễm chệ ở vị trí của cậu ban nãy, Ma Kết không khỏi nổi điên:
– Hai thằng khốn kia, tụi bây làm gì thế hả?? Chỗ của tao mà!
– Chỗ nào là của mày, bằng chứng đâu?
Song Ngư chả buồn liếc nhìn Ma Kết, với tay lấy một cái bánh từ đĩa Song Tử vừa đem ra. Ma Kết nghe thế liền nhào tới muốn cho Song Ngư một đấm nhưng lại bị Cự Giải chặn lại nắm tay. Cậu tức tối dùng tay còn lại vung về phía mặt Cự Giải. Cự GIải nghiêng mặt né, dùng tay trái đè lại vai Ma Kết rồi ấn cậu xuống chỗ sô pha mình vừa ngồi.
– Thằng chó, buông tao ra!
– Bị ngu hả? Tao buông ra để cho mày làm loạn tiếp à?
Ma Kết nóng máu vung chân quét một đường cong gạt ngã Cự Giải. Cự Giải bất ngờ không kịp phản ứng, bị mất thăng bằng ngã ra sau, lưng đập vào bàn kính phía sau. Cũng may trừ chút đau nhức thì không có gì nghiêm trọng cả. Mà những người khác nãy giờ xem kịch vui cũng bắt đầu đứng lên. Song Ngư nắm áo Ma Kết vừa ngồi dậy gằn giọng:
– Thằng chó, mày muốn chết à?
Không đợi Ma Kết trả lời, Thiên Yết đã tiến lên đẩy Song Ngư ra:
– Mày làm gì đó hả? Thằng Kết nó chỉ tự vệ thôi.
– Thế chứ lúc đầu đứa nào nhào lên trước?
Kim Ngưu vừa đỡ Cự Giải dậy liền hỏi vặn. Xử Nữ nhíu mày:
– Nhưng ngọn nguồn mọi chuyện là do bọn mày.
– Đờ mờ nói nhiều quá làm gì, nhào lên đi tao chấp hết!
Bạch Dương xắn tay áo quát. Thế là cậu bị Bảo Bình cho ăn một cú đau điếng ngay lưng.
– Quậy đủ chưa?
– Lần này rõ ràng do bọn đấy kiếm chuyện trước mà…
Bạch Dương còn chưa nói xong đã bị Song Tử quát:
– Im lặng, ai gây chuyện trước thì đánh nhau cũng là sai. Mấy ông muốn chuyện này đến tai hiệu trưởng lắm à?? Về phòng hết cho tôi. Mã, ông theo tôi đi lấy dầu xoa cho Giải. GIờ thì giải tán hết đi!
Sau khi tất cả tản ra, phòng khách chỉ còn lại Thiên Bình và Bảo Bình. Thiên Bình đặt dĩa trái cây vừa cắt xuống bàn rồi uể oải vùi cả người vào ghế sô pha. Bảo Bình cũng ngồi xuống bên cạnh cậu. Chẳng ai lên tiếng khiến căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ.
– Ê Bảo, ông thấy cô giáo mới thế nào?
Không một lời đáp lại, Thiên Bình cũng không hối thúc. Cậu im lặng chờ đợi câu trả lời từ người bạn thân. Qua rất lâu, cậu mới nghe thấy tiếng nói dịu dàng của Bảo Bình: