[Fanfiction 12 Chòm Sao] [Đam Mỹ] Cấp Ba - Thời Học Sinh Đáng Nhớ. - Chương 4
(Hình ở trên là sơ đồ lớp học 11S)
Chương 4: Diệp Hạ.
Chuông báo thức inh ỏi vang lên. Ánh sáng ban mai xuyên qua cửa sổ và chiếc rèm trắng rọi vào phòng. Một cánh tay chui ra từ chiếc chăn màu lam nhạt quờ quạng cố gắng tìm kiếm cái gì đó. Qua hai phút, cánh tay nọ rốt cuộc với được chiếc đồng hồ đang reo âm ỉ mà tắt nó đi.
Lại qua năm phút, người nọ mới vén chăn rời giường. Nhìn chiếc rèm trắng bay bay, Sư Tử có chút ngây ngẩn. Những kí ức tốt đẹp lẫn đau buồn liên tục ùa về khiến cậu cảm thấy… khó tiếp thu. Những chuyện cứ như chỉ vừa xảy ra ấy thế nhưng đã lâu thế rồi sau. Đã bao nhiêu ngày rồi nhỉ?
Sư Tử lặng người tự hỏi một lúc lâu nhưng chẳng ai cho cậu biết câu trả lời cả. Sư Tử khe khẽ thở dài rồi lại bước vào nhà vệ sinh. Tầm hai mươi phút sau, Sư Tử mặc một thân áo sơ mi trắng và quần tây xanh đen bước ra. Cậu với tay lấy áo khoác và cái cặp nhẹ tênh rồi rời khỏi phòng.
Vừa ra ngoài, Sư Tử đã nghe thấy mùi thức ăn thoang thoảng. Đi tới phòng ăn, không ngoài dự kiến cậu thấy Song Tử đang tất bật dọn món ăn lên. Đến gần bàn ăn, Sư Tử trầm trồ nhìn mấy món hấp dẫn nọ:
– Song Tử, ông quả nhiên không có lụt nghề nha. Mới ngửi thôi mà tôi đã đói rồi nè. Để tôi ăn thử miếng nào!!
Tay Sư Tử còn chưa động được chiếc đũa đã bị Song Tử đánh một cái phải rụt tay lại.
– Không được ăn vụng!!
– Keo kiệt!!
Sư Tử uất ức trừng Song Tử. Cậu chỉ muốn ăn có một miếng thôi mà, có cần như vậy không.
Lúc này, những người còn lại cũng lần lượt xuất hiện. Mọi người tự ngồi vào chỗ bắt đầu ăn bữa sáng. Bữa ăn trôi qua trong sự yên tĩnh đến lạ. Thế nhưng nó lại khiến cho Song Tử cảm thấy hài lòng. Thà bầu không khí cứ tĩnh lặng thế này còn hơn là nhìn bọn họ giương cung bạc kiếm.
Ăn xong, ai nấy tự dộng tự giác đi đến lớp. Mặc dù đích đến chỉ có một nhưng họ lại chia ra đi ba đường. Tất nhiên là trước khi ra cửa, Thiên Bình không quên căn dặn:
– Mấy ông mà dám cúp tiết bỏ học hay đến trễ thì biết tay tôi.
Như thường lệ, người đến lớp đầu tiên hiển nhiên là ba người Song Tử. Bất quá người tiếp theo đến lại không phải những cậu bạn của họ.
Thân hình cân đối. Chiều cao vừa phải một mét sáu tám. Mái tóc ngắn gọn gàng màu nâu đen cá tính. Đôi mắt sáng hữu thần. Một cô gái trẻ tuổi cả người bừng bừng sinh lực kéo cửa bước vào.
Ba người còn đang tự hỏi đó là ai thì đã thấy người nọ đi thẳng đến bàn giáo viên. Cô có chút ngạc nhiên nhìn ba cậu học sinh trong lớp:
– Sao chỉ có ba em?
– Mấy người kia còn chưa tới…
Thiên Bình trả lời. Nếu cậu nghĩ không sai thì đây hẳn là vị giáo viên chủ nhiệm mới. Nhưng mà tại sao cô hiệu trưởng lại để cho một người trẻ như thế làm chủ nhiệm lớp cậu? Không phải để trị bọn cậu thì nên phái một người trưởng thành kinh nghiệm già dặn đến hay sao?!