[Fanfiction 12 Chòm Sao] [Đam Mỹ] Cấp Ba - Thời Học Sinh Đáng Nhớ. - Chương 2
Chương 2: Dọn “nhà“.
7 giờ sáng hôm sau.
Ra khỏi nhà vệ sinh, Nhân Mã đến bên giường cầm lấy hành lý của mình, đeo cặp lên rồi xuất phát. Trước khi đi, anh không quên treo trả chìa khóa phòng ở đầu giường và đóng cửa.
Nhìn đồng hồ, Nhân Mã bước nhanh hơn. Dù sao anh cũng muốn đến sớm để giành cho mình một căn phòng hợp ý.
Qua khoảng hai mươi phút đi bộ, Nhân Mã rốt cuộc nhìn thấy điểm đến cuối cùng. Kí túc xá S nằm khá xa khu kí túc xá thường cộng thêm phải mang theo hành lý nên tốn khá nhiều thời gian.
Kí túc xá S được bao phủ bởi nhiều cây xanh là một trong số những đặc quyền của ba lớp đứng đầu các khối. Kí túc xá này gồm khu số một, hai và ba. Khu số một nằm bên trái là dành cho lớp 10S, khu số hai nằm bên phải là của lớp 11S – tức là lớp anh hiện tại và hiển nhiên khu còn lại là cho lớp S năm cuối.
Mỗi khu gồm một căn nhà hai tầng rộng rãi có mười phòng ngủ với nhà vệ sinh riêng, một phòng khách, một nhà bếp, một phòng ăn và một kho chứa đồ. Ba khu được ngăn cách bởi một “bức tường” cây cối vững chắc cùng một cổng rào riêng. Bởi thế nên tuy luôn ở sát bên nhưng học sinh ba lớp rất ít chạm mặt. Tuy nhiên điều đặc biệt nhất của kí túc xá này là khả năng cách âm cực kỳ tốt. Chỉ cần bạn đóng kín cửa ra vào lẫn cửa sổ và chỉ ở trong nhà thì dù bạn có gây tiếng động lớn đến mấy cũng chẳng có ai nghe thấy, kể cả hai khu kế bên. Tất nhiên bạn cũng không nghe được gì ở bên ngoài. Điều này được đặc biệt áp dụng cho kí túc xá S phần lớn là vì để các học sinh yên tĩnh học tập đem lại thành tích tốt cho bản thân và trường học.
Đứng trước cổng, Nhân Mã đưa tay bắt đầu nhập mật khẩu được Thiên Bình kiêm lớp trưởng nhắn tin thông báo tối qua vào màn hình cảm ứng gắn trên đó. Nghe nói đây là một sản phẩm của công ty đã tài trợ cho trường. Nó được gắn ở đây một là để thắt chặt an ninh, hai là để thông qua việc này mà quảng bá sản phẩm. Dù gì thì trường Vân Du rất được chú ý ở thành phố Tinh Tú, không lợi dụng việc này để quảng cáo thì phí. Chí ít là anh nghĩ vậy.
Nhân Mã đi một mạch vào trong. Nhìn thấy cửa chính mở toang, Nhân Mã cũng không bất ngờ. Trong mười hai người trừ anh ra thì chỉ còn một người là siêng năng dạy sớm mà thôi.
Vào phòng khách, Nhân Mã ngồi xuống đối diện Bảo Bình:
– Quả nhiên là ông. Lớp này chỉ có mình ông là sớm thế thôi. Mà mấy giờ ông đến đây vậy?
– Cũng không sớm lắm. Khoảng 5 giờ rưỡi.
Khóe miệng Nhân Mã có chút giật giật. Anh biết là người bạn này siêng nhưng không ngờ lại siêng đến thế. 5 giờ rưỡi? Giờ đó cả trường còn đang chìm trong mộng đẹp mà người đối diện đã tới đây rồi ư? Tính một chút thì trừ đi thời gian chuẩn bị tức là khoảng hơn bốn giờ anh ta đã thức?? Thật là… Sớm gì mà sớm dữ thế? Lúc trước, anh ta cũng đâu có đến mức sớm vậy.
Trong lúc Nhân Mã còn đang cảm thán trong lòng thì từ phía cửa truyền đến tiếng bước chân. Là Thiên Bình. Vẫy tay với cậu, Nhân Mã cười nói: