Evalion: Sắc Màu Tình Yêu - sự cố (4)
Berserker POV:
Khí chất của người áp đảo ta ngay lần đầu tiên chạm mặt, dù người còn chưa nâng mí mắt lên dù chỉ một chút.
Ta vừa có cảm giác lạ lẫm với khí chất của người, nhưng đồng thời cũng vô cùng hưng phấn khi nhận ra người là bậc quân vương rất xứng tầm với vị thế của Evalion hiện tại.
Khi còn tại vị, quanh người nữ vương luôn tỏa ra thứ hàn khí rét căm căm, khiến cho con người ta khi đứng gần đều bủn rủn chân tay tới độ muốn ngã khuỵu xuống, không dám chống trả.
Nhưng người thì khác, người tỏa ra thứ bá khí rực rỡ, cháy phừng phừng. Thứ bá khí đó như thể sẽ ám ảnh ta, thiêu đốt linh hồn ta nếu như ta dám làm người phật ý.
Ta hối hận. Ta nhận ra khi người buông rèm nhiếp chính, người đã kiềm chế bá khí của mình để không dọa sợ ta hay các đại thần. Nhưng đó không phải lí do cho sự xúc phạm mà ta dành cho người.
Ta hiểu rằng người là vị vua mà nữ vương đã lựa chọn cho bọn ta. Người là di sản lớn nhất mà nữ vương giao phó lại. Đáng ra bọn ta phải tin tưởng người như thể người là nữ vương. Nhưng không, ta là kẻ đầu tiên xúc phạm điều đó.
Ta thú nhận những lời xúc phạm của mình, ta cảm thấy mình không xứng đáng. Ta dâng kiếm mong người ban án tử hình cho ta.
Người không cử động, nhưng Fate đứng hầu ngay sau người, ông nhẹ nhàng quay sang ta rồi lắc nhẹ đầu, ý rằng người không chấp nhận lời nhận tội của ta.
Ta không thu kiếm về và quỳ ở đó cho đến khi người thưởng thức xong tách trà mà người pha.
Mùi trà của người thơm phức, đó hẳn là thứ trà thơm nhất ta từng được ngửi trong suốt cuộc đời mấy ngàn năm của mình. Thứ trà đó không chỉ thơm suông, nó là thứ mùi hương có thể quyện vào linh hồn ta và làm ta mê mẩn nó đến hết đời.
Giờ đây ta đã hiểu lí do nữ vương sủng ái người đến vậy.
Khi người đứng dậy, ta thấy một con hổ trắng đi theo người, ta biết đó là con thú cưng mà nữ vương đã tìm được ở nam cực khoảng 90 năm trước. Nữ vương đã tặng nó cho người sau khi xem người múa một điệu xuyên đêm vào lễ quốc khánh năm ngoái.
Con hổ trắng nhìn ta và cất tiếng.
“Tân vương không để tâm lời xúc phạm của ngươi, ngươi đứng lên được rồi.”
Nữ vương từng nói: “cách báo thù tốt nhất là tha thứ.”
Câu đó quả không sai, và ta là người thấm thía nhất điều đó.
Khi được tha thứ mà không phải nhận hình phạt nào, ta cảm thấy day dứt khôn nguôi, hằng đêm ta đều mơ về thời điểm ta buông lời xúc phạm người, và cả cái nắm chặt tay đầy tức giận của Fate.
Ta ước rằng mình có thể du hành thời gian, quay về và giết chính ta ở thời điểm đó.
Chỉ mới vài ngày kể từ thời điểm đó. Những lệnh điều chuyển hạm đội từ nam cực sang biển nóng được ban xuống làm binh lính chóng mặt, một số đại đội hỗn loạn vì không quen với khí hậu mới nên ta đã xung phong nhận lệnh. Ta tự nhủ phải ra sức chấn chỉnh bọn chúng để thể hiện lòng trung thành.