Evalion: Sắc Màu Tình Yêu - mở đầu (9)
Đại lễ diễn ra rất sôi động, đã nửa đêm, người ta vẫn kéo đàn hát hò, nhảy nhót khắp các ngả đường và lấp quảng trường rộng lớn.
Tiếng hát đồng giao, tiếng vỗ tay rộn ràng, những điệu nhảy đậm chất dân tộc, tất cả hiện lên như một bức tranh đầy vui vẻ, cho thấy niềm hạnh phúc vô bờ bến của người dân trong đại lễ đơm hoa kết trái này.
Hiyori POV
Ta chỉ đứng ngoài ban công khách sạn trên cao, nhìn xuống đó với đôi mắt vô hồn.
Lễ hội chưa bao giờ làm ta hứng thú, đúng hơn là chẳng có gì làm ta hứng thú nổi nếu như không có chị Larissa ở bên.
Lí do là bởi khi còn ở kĩ viện trấn, ta chỉ được tham dự những lễ hội với tư cách là vật quảng cáo cho lầu xanh.
Việc phải ngồi trên một chiếc kiệu lớn chỉ có bốn cột gỗ đỡ lấy một tấm vải che mỏng, mặc những bộ trang phục rườm rà sặc sỡ, buộc những kiểu tóc làm căng cả da đầu và đi đến đâu cũng phải mỉm cười với những gã già nua dâm dục cứ nhìn chòng chọc cơ thể ta làm ta phát tởm, đến độ mỗi lần đi lễ hội xong ta đều phải chạy vào nhà vệ sinh nôn mửa một hồi mới hết được cảm giác đó.
Nếu như chị Larissa ở đây, ta nhất định sẽ kéo chị ấy vào phòng, và để chị chơi ta cho đến khi cơ thể này vỡ vụn thì thôi.
Nhưng chị không ở đây, cảm giác thật chán.
Bật chợt, không gian nhẹ nhàng rung lắc, một kết giới ma pháp màu bạc hiện ra và vỡ vụn trước mắt ta.
Có rất nhiều mũi tên ma pháp đang lao tới.
Pháp sư vô sắc Fate hiện hình và che trước mặt ta, đồng thời niệm phép làm méo cả không gian, tạo ra những tấm gương nuốt trọn mấy đòn ma pháp vừa lao tới.
“Bệ hạ, xin người hãy vào trong, thần sẽ xử lí kẻ xấc láo này.”
Vừa nói, Fate vừa phóng ra những ma pháp trận cỡ lòng bàn tay màu bạch kim. Những ma pháp trận bay tới tỏa thành những lưỡi cưa tí hon lao về phía trước cho đến khi nổ tung vì bị đánh chặn.
Khoảng không trước mặt dần hiện ra là một người phụ nữ mặc áo trùm đầu, trên lưng áo còn có họa tiết một cái cây cổ thụ lớn mà theo chị Larissa từng kể thì nó là cây thế giới nổi danh của đế quốc Olympia.
“Lùi lại đi Fate.”
Ta ra lệnh, vị pháp sư chần chừ.
“Bệ hạ, cô ta…”
“Mạnh, ta biết.”
Ta bình thản.
“Ta sẽ ổn thôi, lui đi”
Vâng lệnh, cả cơ thể Fate dần hóa thành những phân tử ma thuật và biến mất.
Người phụ nữ hạ xuống ban công gần ta và bỏ mũ trùm đầu ra, một đôi mắt màu tím biếc nhìn thẳng vào ta. Phải thú thật là áp lực từ cô ta vô cùng cứng rắn.
“Ta cần nói chuyện.”
“Về việc kết bạn hay giảng hòa à, tôi đã từ chối rồi cơ mà.”
Ta tựa lưng vào ban công, nhìn gương mặt cô rồi bật cười.
“Nói thật này, bỏ cái bịt mắt ra không giúp cô hóa thân thành một ai đó không phải nữ hoàng của vương quốc này đâu. Chắc người dân của đế quốc mù hết rồi mới không nhận ra điều đó.”