[Editing Từ Chương 72][Np, H] Hệ Thống Dịch Thể Nước Hoa - Bất Hạp Thuỵ - Chương 72: "Mẹ rất nhớ con..."
- Metruyen
- [Editing Từ Chương 72][Np, H] Hệ Thống Dịch Thể Nước Hoa - Bất Hạp Thuỵ
- Chương 72: "Mẹ rất nhớ con..."
072. “Mẹ rất nhớ con…”
“Đại học F ở khu đô thị, câu lạc bộ của Kỷ ca lại ở Lợi Nhuận, hắn sẽ không đồng ý đâu.”
“Chỉ cần có lý do đủ hợp lý, việc gì cũng có thể. Thứ nhất, câu lạc bộ của Liên Kỷ đang chuẩn bị thi đấu tại Châu Á, khả năng sẽ ở nhiều nơi thậm chí thi đấu toàn Châu Á, việc cô ở Lợi Nhuận hoặc khu đô thị đọc sách đối với hắn mà nói không có khác biệt lớn. Thứ hai, trên cả nước chỉ có đại học F có chuyên ngành điều chế hương chuyên nghiệp, cái này thực sự thích hợp với cô, có hệ thống ta đây chống lưng, việc đọc thuật ngữ chuyên ngành sẽ trở nên nhẹ nhàng hơn. Thứ ba, điều chế hương chuyên nghiệp là nghề cực kì nhàn hạ, giờ dạy học vô cùng thoải mái, cô sẽ có nhiều thời gian ở với anh hai của cô hơn, hắn sẽ đồng ý.”
“Quao, ngươi thực sự đã dùng hết mười tám chiêu võ nghệ… Tôi đã bị ngươi thuyết phục.”
Cô quay đầu lại liếc liếc mắt nhìn anh hai mặt vô cảm, mày rậm lạnh lùng, có chút xấu hổ mà nâng lên một chân, cẩn thận rửa sạch sẽ tiểu huyệt , bên trong bị hắn bắn đến rối tinh rối mù.
Quần dài thể thao rộng thùng thình của Liên Kỷ lại đỉnh lên một cái lều trại, nhưng hắn chỉ là yên lặng dựa vào, không có động tác khác.
Liên Hân sục rửa sạch sẽ, quay đầu lại nhìn, vô tư nói: “Anh, anh nhìn xem có phải anh đang tự ngược hay không.” Liên Kỷ sống chết không mở miệng, chờ cô tắm rửa mặc đồ xong, nắm tay em gái. “Anh, em rất muốn học đại học.” Liên Hân ngửa đầu. Liên Kỷ xoa xoa lòng bàn tay mềm mại của cô: “Vậy thì học.”
“Nhưng muốn học chuyên sâu ngành này thì rất hiếm nơi dạy, cả nước chỉ đại học F có.”
“Đại học F?”. Liên Kỷ nâng nâng đuôi mắt, ý muốn phản đối đã vọt tới cổ họng.
“Là điều chế hương chuyên nghiệp, việc học không nặng, giờ dạy học an bài thực nhàn, thời gian lại tương đối linh hoạt , đến lúc đó có thể vừa học vừa đi theo xem anh thi đấu, thời điểm nghỉ ngơi chúng ta cùng nhau chơi đều rất tiện, hơn nữa em cảm thấy cực kì hứng thú với chuyên ngành này”.
Cánh môi Liên Kỷ nhấp nhấp.
“Hửm?”. Liên Hân quơ quơ tay, “Anh nói em chỉ cần tùy tiện học thứ mình thích là được mà?”.
Liên Kỷ rũ mắt liếc nhìn cô một cái, bất đắc dĩ nhún vai: “Tùy em”.
Dù sao, bất luận cô ở nơi nào, đều không đủ làm hắn an tâm. Cho dù là khắc vào trong người.
Rõ ràng là kề cận sát bên hắn, vui buồn cùng nhau, lại làm cho hắn cảm thấy không có cảm giác an toàn.
Liên Kỷ mày rậm gắt gao, siết chặt lòng bàn tay.
Nghỉ ngơi ở đại sảnh, Vu Khanh Khanh chéo chân ngồi, khuỷu tay chống ở trên sô pha, nhìn Tô Tử Tích.
“Dì vừa rồi nhìn thấy Tử Việt một bộ dạng nhìn thẳng mà đi, hoàn toàn không để ý tới dì”. Vu Khanh Khanh cười nói.
Tô Tử Tích mảnh dài lông mi buông xuống, có lệ nói: “Anh ấy đi đường từ trước đến nay như vậy, hắn chỉ là không chú ý bên cạnh thôi”.