Editing | Tình Nhân Hai Mặt - Ôn Tửu Tiên Trà - Chương 57
Hình xăm
Không có gặp ác mộng nữa, vì cơ bản không thể nào vào giấc.
Một nửa cơ thể của Bạc Minh Yên đều bị Mạnh Hủ Nhiên ôm trong tư thế ngủ vô cùng ngang ngược.
Chân bị kẹp giữa như mấy cây côn.
Mạnh Hủ Nhiên vào mùa hè thì thích mặc váy, nên đôi chân của cô ấy thường xuyên bị các đồng nghiệp nữ trong công ty bàn tán. Là đôi chân chuẩn người mẫu, vừa dài vừa thẳng, lại thon thả … cũng săn chắc.
Người này ngủ thật sự rất ngang ngược, không biết làm thế nào mà áo ngủ của cô ấy lại biến thành áo trên, vạt áo xếp thành từng tầng tầng lớp lớp.
Không khí lạnh tàn lưu từ bên ngoài vẫn còn lưu lại trên da.
Chân lạnh như băng.
Bạc Minh Yên sửa lại ấn tượng trong đầu: đó không phải là cây côn, mà là cây kem.
Có lẽ vì quá lạnh nên những nơi khác càng cảm thấy phá lệ ấm áp hơn, hơi ấm cuồn cuộn không ngừng truyền qua.
Cánh tay cô còn bị Mạnh Hủ Nhiên ôm vào trong lòng ngực, đọng lại cảm giác mềm mại dịu dàng.
Tay cũng bị Mạnh Hủ Nhiên nắm chặt, lạnh giống như khối băng, Bạc Minh Yên sợ lạnh, không nhịn được mà co rút ngón tay lại, theo đó năm ngón tay xuyên qua khe hở giữa các ngón tay của Mạnh Hủ Nhiên, siết chặt lại.
Hơi thở ấm áp thỉnh thoảng lướt qua cổ cô, kích thích đến làm cô cảm thấy như đang bị đặt trên lửa mà nướng.
Ngọn lửa này vẫn từng cụm từng cụm bùng lên.
Sau khi che Mạnh Hủ Nhiên lại, Bạc Minh Yên thử cử động chân, cô muốn di chuyển sang một bên, nhưng chân đã tê rần, động một cái đã lập tức gân rút mà run rẩy.
Bạc Minh Yên bất giác nhấc đầu gối lên một chút.
Cái chạm rất vi diệu mà tinh tế, khiến Bạc Minh Yên sửng sốt cả người.
Bên tai chợt vang lên tiếng hừ giọng nhẹ.
Cái chân đã tê rần kia của Bạc Minh Yên bị giật mà phản ứng chậm nửa nhịp nhảy chạm bề mặt giường, tựa hồ ngay cả da đầu của cô cũng đã tê rần.
Mạnh Hủ Nhiên ngẩng đầu, đôi môi mềm mại dán vào tai Bạc Minh Yên, cũng không hề rời ra mà cứ như vậy dựa vào đó như không có chuyện gì, dừng như thế bốn năm giây.
Đại khái là vì Bạc Minh Yên không quay đầu tránh né, Mạnh Hủ Nhiên chuẩn bị ra tay.
Một chút ý tưởng giống như cỏ dại đã ngủ yên suốt mùa đông đang không kiềm chế được mà trồi lên khỏi mặt đất.
Lông mi Mạnh Hủ Nhiên run lên, hôn lên vành tai Bạc Minh Yên, dọc theo vành tai cứ thế bò lên.
Từ từ thong thả mà vẽ hình dáng đôi tai, hơi thở giống như vết mực, một khi đã đặt bút, cứ lan dần lan dần rồi thấm vào.
Giống như đang ở trong lòng Bạc Minh Yên mà rót rượu vào, ngọn lửa cứ thế cháy lan ra thảo nguyên đốt cháy sợi dây lý trí của cô, cô cắn răng, cực lực kìm nén thanh âm đó phát ra, cô nhắm nghiền mắt lại, lông mi nhấp nháy nhỏ đến mức khó có thể nhìn thấy.