Editing | Tình Nhân Hai Mặt - Ôn Tửu Tiên Trà - Chương 53
Thiên vị
Cái gì gọi là phương pháp biến thái?
Bạc Minh Yên lập tức nhớ tới hành vi xin xoa đầu tối qua của mình.
Nếu thật sự muốn biến thái, Bạc Minh Yên cảm thấy mình nhất định sẽ còn đi xa hơn là yêu cầu xoa đầu, hành động đối tượng sẽ phải đảo ngược.
Cô không chắc liệu Mạnh Hủ Nhiên hỏi như vậy là đang nhắc cô không được làm, hay là ám chỉ cô có thể vượt rào.
“Có bị trừ nhiều điểm không?” Bạc Minh Yên thăm dò hỏi.
Mạnh Hủ Nhiên cầm thìa khuấy ngũ cốc trong cốc men, gây ra gợn sóng không ngừng: “Không nhất định nga.”
Không nhất định bị trừ, không chừng còn có thể cộng thêm.
Sau khi sợi dây buộc tóc được cởi ra, mái tóc của Bạc Minh Yên thả xuống một bên, cô nghiêng đầu hất ngược ra sau một chút. Mái tóc đen xõa qua đầu vai phất qua gương mặt Mạnh Hủ Nhiên, mà Mạnh Hủ Nhiên cũng nghiêng đầuvề phía cô.
Bốn mắt nhìn nhau.
Lông mi Bạc Minh Yên chầm chậm run động đôi chút, đôi môi đỏ mọng mở ra: “Em thích kiểu… kiểu biến thái nào?”
Thanh âm trầm thấp, mê hoặc nhân tâm.
“Tôi thích…” Cổ họng Mạnh Hủ Nhiên nhẹ nhàng di chuyển, dời mắt, nâng chiếc cốc men lên nói: “Cấm gian lận, chị tự mình cân nhắc đi.”
“…”
Đề tài gián đoạn, căn bếp chìm vào im lặng.
Mạnh Hủ Nhiên uống hai ngụm ngũ cốc, miệng gặm bánh mì không ngừng như chú hamster. Bạc Minh Yên cúi đầu vuốt ve ngọc trai trên dây buộc tóc, một lúc sau, cô chuyển dây buộc tóc sang cổ tay trái.
Bạc Minh Yên thuận tay trái, rất nhiều chuyện đều làm bằng tay trái. Cô vẫn luôn đeo một chiếc đồng hồ nam kiểu cũ ở cổ tay trái, mỗi ngày đều đeo, ngay cả khi không tiện cô cũng không tháo xuống.
Hiện tại đồng hồ cùng dây buộc tóc đều được đeo chặt trên cổ tay gầy gò.
Mạnh Hủ Nhiên liếc mắt một cái: “Đây là đồng hồ ba chị tặng à?”
Bạc Minh Yên: “Ừm.”
“Trách không được,” Mạnh Hủ Nhiên nói, “Chưa bao giờ thấy chị tháo nó xuống.”
Kỳ thật chỉ là một mặt thôi.
Bạc Minh Yên cầm dây đeo đồng hồ bằng tay phải, ghé mắt nhìn Mạnh Hủ Nhiên một lúc, sau đó cô lại buông lỏng tay ra, đem tay áo xắn xuống, che kín toàn bộ cổ tay.
Vẫn là không tháo ra được.
Cô sợ làm cô ấy sợ.
Ăn sáng xong, hai người ra cửa thay giày. Mạnh Hủ Nhiên mỗi ngày đều loay hoay không biết nên mang giày gì, Bạc Minh Yên chọn cho cô một đôi ủng đến mắt cá màu vàng cam, theo sau nhìn chằm chằm cô mang giày vào.
Mạnh Hủ Nhiên mang một chiếc, sau đó bên thấp bên cao, nhón chân đặt chiếc còn lại xuống đất, cũng không vội mà mang vào: “Tôi có một câu hỏi…”