Editing | Tình Nhân Hai Mặt - Ôn Tửu Tiên Trà - Chương 52
Vụng về
“Tôi đi ngủ đây.” Mạnh Hủ Nhiên ôm lấy trời đầy sao, lưng đưa về phía Bạc Minh Yên mà đứng lên, dùng sức mà chớp chớp mắt một chút, nhìn xem nước mắt mình thấm trên những bông hoa màu xanh, “Ngày mai, ngày mai vẫn có trời đầy sao không?”
Bạc Minh Yên không muốn nói thẳng: “Em đoán xem?”
Mạnh Hủ Nhiên tức khắc không còn cảm giác muốn khóc nữa, hơi nghiêng người sang một bên, liếc mắt nhìn Bạc Minh Yên, hừ một tiếng, thấp giọng uy hiếp: “Cẩn thận, tôi sẽ trừ điểm chị!”
Không có là không thêm điểm sao?
Khóe môi Bạc Minh Yến hơi cong cong lên, rồi đứng dậy, nương ưu thế chiều cao của mình nhìn xuống cô ấy: “Mạnh Kiều Kiều, đây là không nói lý?”
Mạnh Hủ Nhiên nhướng mày tỏ ý mình không nói.
Bạc Minh Yên vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười: “Không kỳ vọng thì sẽ không thất vọng.”
“Vậy chị sẽ làm tôi thất vọng sao?” Mạnh Hủ Nhiên nghiêng người, nhìn thẳng vào mắt cô.
Bạc Minh Yên không trực tiếp trả lời : “Nhưng tôi còn nghĩ là làm cho em bất ngờ.”
Mạnh Hủ Nhiên khẽ “chậc” một tiếng, lười biếng dựa vào ghế sô pha: “Làm sao bây giờ, hình như tôi phá hư kế hoặc bất ngờ của chị rồi nhỉ?”
Nói lời xin lỗi mà không hề có chút ý xin lỗi nào.
Bạc Minh Yên đến gần cô ấy: “Vậy thường thế nào?”
Lời nói ái muội, ánh đèn mờ ảo bầu không khí vi diệu đang tràn ngập nơi góc chật chội.
Mạnh Hủ Nhiên là đang đứng nghiêng hông, dáng người lại lùn hơn một chút, khi Bạc Minh Yên đột ngột tiến sát lại, khiến cảm giác bị áp bức càng thêm sâu sắc hơn.
Tim đập như hươu chạy.
Mạnh Hủ Nhiên cúi đầu, không nhìn cô, dùng đầu ngón tay chọc chọc các ngôi sao, bình tĩnh nói: “Bồi thường cái gì chứ? Tôi không phải là người dễ bị uy hiếp.”
Bạc Minh Yên đột nhiên cúi xuống, cùng cô ấy nhìn thẳng. Mạnh Hủ Nhiên nâng nâng mi mắt, hai ánh mắt chạm nhau.
Khung cảnh tĩnh lặng hai giây, sau đó Mạnh Hủ Nhiên trước tiên phá công, di chuyển ánh mắt, giơ tay vén lấy mái tóc đang buông xuống che đi nửa khuôn mặt của Bạc Minh Yến, nhẹ nhàng vuốt ve: “Rút ngắn quá trình, tăng tốc tiến độ gì đó chị đừng vọng tưởng.”
Bạc Minh Yên cười nhẹ: “Không cần rút ngắn, chỉ là đáp lại một chút là được rồi.”
“Đáp lại cái gì?” Mạnh Hủ Nhiên hỏi.
Bạc Minh Yên nói: “Ngủ ngon, Mạnh Kiều Kiều.”
Rõ ràng là một câu nói bình thường, rõ ràng giọng ngữ điệu cũng bình bình như đang nói chuyện thời tiết, nhưng trong nháy mắt nhận ra được là Bạc Minh Yên muốn nói gì, Mạnh Hủ Nhiên cảm thấy như có một dòng điện chạy qua khắp cơ thể, là cảm giác tê dại.
Đặc biệt là ánh mắt mong đợi của Bạc Minh Yên.
Giống như một bé mèo con đáng thương, thật mềm mại, thật khác lạ, giống như một giấc mơ…