Editing | Tình Nhân Hai Mặt - Ôn Tửu Tiên Trà - Chương 48
Làm nũng
Bạc Minh Yên một tay tháo kính xuống.
Động tác không để ý, sợi xích trên giá bị ném lên không trung, khiến Mạnh Hủ Nhiên cảm thấy càng khó chịu tức giận hơn, hận không thể, lập tức trở lại bên cạnh người này.
Thế nào cũng phải làm Bạc Minh Yên làm trò trước mặt mình, kêu lên không ngừng, kêu đến phát khóc!
Mạnh Hủ Nhiên căm giận mà nghĩ, ôm máy tính ngồi trên giường, lại nghe giọng nói trầm ấm của Bạc Minh Yên qua tai nghe truyền vào tai.
“Tôi có chút nhớ cô, Mạnh Kiều Kiều.”
Giống như một trận gió, thổi bay mọi suy nghĩ bồn chồn trong Mạnh Hủ Nhiên, hướng về phía màn hình máy tính mà xem.
Bạc Minh Yên điều chỉnh lại tư thế nằm nghiêng, hai tay khoanh dưới đầu, tay kia cầm điện thoại buông xuống một bên mặt, ngón tay gần như không thể đỡ được, đầu càng lúc càng nặng, ngón tay cuộn lại một chút, điện thoại lập tức rơi xuống.
Máy hình lại đối diện trần nhà trắng sáng.
Mạnh Hủ Nhiên không nhìn được khuôn mặt của Bạc Minh Yên, không nhìn thấy biểu cảm trên mặt cô, càng không có cách nào thông qua đôi mắt kia mà trộm nhìn đến trái tim Bạc Minh Yên. Ghé vào trên giường, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm màn hình máy tính, cách đó không xa ánh đèn thủy tinh vẫn luôn kéo dài từ trần nhà đến màn hình.
Xuyên qua ánh mắt Mạnh Hủ Nhiên, dần dần lan vào trong lòng, đám mây dày nặng mây mù thâm trầm trong lòng đang dần tan biến. Nơi đó có một khoảng trống đã nhiều năm không được lấp đầy, mà lúc này đây lại bị vật gì đó ấm áp, vật gì đó mềm mại, từng chút từng chút, nhẹ nhàng mà lấp đầy.
“Chỉ một chút thôi sao?” Mạnh Hủ Nhiên nhẹ giọng hỏi.
Bàn tay che mắt của Bạc Minh từ từ buông xuống, đôi mắt xanh khói lộ ra, phản chiếu vầng sáng của đèn pha lê, trông lấp lánh như sáng nước.
Rõ ràng là người đã quen cô độc, rõ ràng đã quen đắm mình trong bóng tối, nhưng khoảng thời gian này, mỗi lần về nhà nhìn căn phòng khách trống rỗng, liền nhớ tới người nào đó thường mở TV, nói chuyện điện thoại, hoặc phun tào hoặc mít ướt, tóm lại là sẽ có tiếng động, cũng sẽ nói với cô “Tôi về rồi.”
Mỗi khi mười một, mười hai giờ tối bước ra khỏi phòng, sẽ nhịn không được nhìn qua cửa phòng kia, hoặc đi ra ngoài nhìn vào phòng ngủ chính, nghĩ thường ngày có người nào đó sẽ từ bên trong mở cửa ra rồi lẩm bẩm một câu “tôi đói rồi” sau đó hỏi cô có muốn ăn khuya hay không.
Mỗi buổi sáng ra ngoài, cô không khỏi nấn ná ở cửa một lúc, nghĩ lúc trước, có người luôn thò nửa người từ bếp nhìn chằm chằm vào cô rồi nói với cô rằng hôm nay phải kiếm tiền cho lão bản đàng hoàng nha.
Ngôi nhà này luôn mang lại cho cô cảm giác quen thuộc, giống như căn nhà tưởng tượng một khắc trong mơ. Nơi đó có đặt bể cá ngay vách tường mà cô từng muốn, có những bông hoa rực rỡ còn có một bé mèo dính người.
Mà chủ nhân của ngôi nhà này, cũng trong trạng thái mà cô khát vọng có được.
Chỉ cần Mạnh Hủ Nhiên còn ở đây, ngôi nhà này sẽ không chỉ là một nơi ở mà còn tràn ngập hơi ấm của cuộc sống.