Editing | Tình Nhân Hai Mặt - Ôn Tửu Tiên Trà - Chương 47
Dạy học
Như không nghe thấy thỉnh cầu của Mạnh Hủ Nhiên, Bạc Minh Yên mang đôi dép xấu xí, chậm rãi đi vào phòng bếp, tùy tay đặt điện thoại lên bàn.
Vì thế, Mạnh Hủ Nhiên chỉ có thể nhìn thấy trần nhà màu trắng, với những chiếc chao đèn hình hoa cùng ánh đèn chói mắt.
Không lâu sau, lại nghe thấy tiếng dòng nước đổ vào cốc, sau đó là vài tiếng ùng ục, cũng không thể nghe rõ chính xác âm thanh đó là đang làm gì.
Mạnh Hủ Nhiên có chút hối hận, đáng lẽ ở mọi ngóc ngách trong nhà đều nên lắp camera giám sát.
Lại một trận âm thanh leng ka leng keng khác, giống như tiếng chiếc thìa chạm vào thành cốc. Mạnh Hủ Nhiên nhịn không được lên tiếng: “Mèo con, cô——”
Còn chưa nói xong đã bị Bạc Minh Yên cắt ngang: “Cô bảo tôi kêu tôi liền kêu, cô là ai?”
Không nhắc thì Mạnh Hủ Nhiên suýt chút nữa cho rằng Bạc Minh Yên đã quên mất chuyện này, vốn vẫn luôn đợi Bạc Minh Yên lên tiếng, chờ người này thong thả ung dung làm gì đó mà cô ấy cũng không biết phải làm sao.
Sự kiên nhẫn nửa đời của tiểu công chúa cũng sắp cạn vì cô.
Kết quả là chờ được một người trở mặt cũng không nhận ra cô ấy là ai.
Mạnh Hủ Nhiên tức giận cười: “Cô cho rằng tôi là ai?”
Bạc Minh Yên dùng thìa chậm rãi khuấy nước trong cốc, liếc nhìn chiếc điện thoại di động trên bàn bếp rồi cầm lên, nhìn thấy khuôn mặt Mạnh Hủ Nhiên trên màn hình, trong mắt toát ra chút kinh ngạc cùng ngạc nhiên, như thể không dám tin, rồi đột nhiên cô đưa điện thoại gần lại.
Dây chuyền trên gọng kính dường như từ xa phất thẳng lên trên mặt Mạnh Hủ Nhiên. Dù gần như thế, ở góc chết như vậy, mà cũng không làm giảm đi ngũ quan xinh đẹp của Bạc Minh Yên, gồm cả đôi mắt trông như mèo, sống mũi cao cùng đôi môi đỏ mọng kia.
Mạnh Hủ Nhiên ngước mắt đối diện với cô, thong thả mà chớp mắt một cái.
“Mạnh… Kiều Kiều…” Bạc Minh Yên vi diệu mà ngưng một chút.
Âm cuối như đọng lại trên đầu lưỡi triền miên, bao lấy hơi nóng lưu luyến, cùng âm thanh điệu lưu yếu ớt, chui vào lỗ tai, đốt cháy trên đầu trái tim.
Tim Mạnh Hủ Nhiên đập đập lỡ một nhịp.
“Cô cũng uống rượu à? Sao mặt lại đỏ như thế.” Bạc Minh Yên nâng cốc lên trước màn hình hỏi: “Uống nước mật ong, giải rượu. Ngày mai sẽ không bị đau đầu.”
Hóa ra vừa rồi pha nước mật ong.
Trong nháy mắt, Mạnh Hủ Nhiên có chút nghi ngờ Bạc Minh Yên có thể là không uống say, nếu không sao đi cũng không loạng choạng, còn có thể cầm điện thoại rất ổn định, thậm chí còn biết tự mình pha nước mật ong để giải rượu.
Nhưng mà giây tiếp theo, Bạc Minh Yên lại đặt chiếc cốc lên màn hình điện thoại, nhắm ngay đôi môi đỏ mọng của Mạnh Hủ Nhiên, rồi từ từ nghiêng chiếc cốc.