Editing | Tình Nhân Hai Mặt - Ôn Tửu Tiên Trà - Chương 44
Thay đổi / Biến hóa
Sau khi vào nhà, Bạc Minh Yên đặt Mạnh Hủ Nhiên lên chiếc ghế đệm thay giày êm ái, Tiểu Mãn nhìn thấy hai người đã trở lại, ngay cả thức ăn cho mèo cũng không ăn nữa, lúc lắc mà chạy tới, sau đó nhảy theo lên ghế thay giày.
Mạnh Hủ Nhiên xoa xoa Tiểu Mãn đi tới, chỉ huy Bạc Minh Yên nói: “Đặt dây giày vào ngăn kéo thứ hai, giày thì để ở tủ giày tầng ba. Giúp tôi một chút, lấy đôi dép lê từ tầng dưới.”
Bạc Minh Yên lạnh buốt mà liếc cô ấy một cái.
Mạnh Hủ Nhiên giả vờ không hiểu ý tứ trong mắt Bạc Minh Yên, đôi mắt cong lên thành hình trăng lưỡi liềm, thật lễ phép hiểu chuyện nói: “Cảm ơn chị~”
Bạc Minh Yên cúi người bỏ giày xuống, dư quang thoáng nhìn qua Mạnh Hủ Nhiên đang ôm con mèo trong tay, chuẩn bị tâm lý phải nghe Mạnh Hủ Nhiên nói những câu như: “Tiểu Mãn Mãn có nhớ tôi không?”,…”Tiểu Mãn Mãn, cho hôn một cái nha.”,… các kiểu.
Kết quả lần này người này lại không làm theo kịch bản thường ngày, mà là vuốt ve con mèo trong lòng ngực, dùng đôi mắt trong suốt giảo hoạt, không hề chớp lấy nhìn cô rồi hỏi: “Chị ơi, chị có bảo Tiểu Mãn nhớ em hay không?”
Bạc Minh Yên ngần người một lúc, khi phản ứng lại thì gần như đã tự mình xỏ dép lê vào chân người nào đó, mà người nào đó còn mười phần mặt dày mà nâng chân lên, yên tâm thoải mái mà hưởng thụ chăm sóc này.
Bạc Minh Yên tức giận mang dép vào chân cô ấy: “Tự mang đi.”
Mạnh Hủ Nhiên không hạ chân xuống mà nhẹ nhàng đụng vào chân Bạc Minh Yên một chút, nhắc nhở nói: “Cô còn chưa có trả lời câu hỏi của tôi mà?”
“Cái gì?” Bạc Minh Yên cụp mắt hỏi.
“Cô có bảo Mãn Mãn nhớ tôi không a?”
Mắt cá chân mảnh khảnh dưới chiếc quần lửng ống của Mạnh Hủ Nhiên gần như dán vào chân của Bạc Minh Yên từ từ trượt xuống. Sự chú ý của Bạc Minh Yên đều bị câu qua đó, cũng không chú ý lần này Mạnh Hủ Nhiên nói chính là “Mãn Mãn”.
Không đợi được câu trả lời, Mạnh Hủ Nhiên vừa hỏi vừa chạm vào mắt cá chân lộ ở bên ngoài của Bạc Minh Yên.
Có lẽ vì ở trong gió lạnh quá lâu nên mắt cá chân của Mạnh Hủ Nhiên rất lạnh, khi đụng chạm, có cảm giác như bị mấy khối băng ném lên, Bạc Minh Yên nhịn không được cuộn ngón chân lại.
Cô đang thay dép, vừa vặn đổi qua chân kia, lại không nhúc nhích, mãi cho đến khi Mạnh Hủ Nhiên chủ động dời chân.
“Không phải cô có hệ thống bổ trợ à? Tự mình xem đi.”
Mạnh Hủ Nhiên nghẹn họng.
Bộ dáng hóa đá này có chút đáng yêu, Bạc Minh Yên lặng lẽ cong môi, thúc giục: “Đi giày vào, chân lạnh sắp thành khối băng rồi.”
Mạnh Hủ Nhiên nhìn Bạc Minh Yên một mạch hướng thẳng về phòng không hề quay lại, là bộ dáng không định nói thẳng, liền phồng má mang giày vào, đi theo phía sau Bạc Minh Yên, trong miệng lẩm bẩm: