Editing | Tình Nhân Hai Mặt - Ôn Tửu Tiên Trà - Chương 40
Bôi thuốc
Bạc Minh Yên, người tự nhận là tương đối yếu, đã một đường bình an bế cô ấy vào phòng ngủ chính, Mạnh Hủ Nhiên lúc này vẫn nỗ lực nghĩ nghĩ, nhưng vẫn là chút ký ức đều không có…
Sau khi vào phòng camera giám sát cũng không quay được.
Mạnh Hủ Nhiên đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt có thể gọi là “Si ngốc” của mình trong gương, sau đó lấy tay đẩy cằm, ngậm cái miệng đang bởi vì kinh ngạc mà hơi hơi há ra này.
Sau đó hắn ở mặt ngoài bình tĩnh thay quần áo, nhưng trong lòng đã sôi trào quay cuồng.
Tâm trạng thật sự có chút khó có thể diễn tả.
Đưa ra yêu cầu ôm hai lần nhưng đều bị Bạc Minh Yên từ chối. Thật vất vả mới được Bạc Minh Yên ôm, hơn nữa còn là ôm công chúa! Nhưng bản thân lại chẳng có tí ấn tượng nào cả!
Nếu không có camera quan sát, có lẽ đã bị Bạc Minh Yên lừa cho qua rồi, một tí tẹo xúc cảm cũng không nhớ được.
Mất mát quá!
Ngay lúc Mạnh Hủ Nhiên đang mặc quần, Tiểu Mãn đột nhiên từ bồn rửa nhảy xuống, đến bên cạnh lay cái quần đang mặc vào của cô ấy, Mạnh Hủ Nhiên giật mình, suýt chút nữa giẫm phải đuôi Tiểu Mãn, theo phản xạ lùi lại mấy bước để tránh, lùi đến cái mông đập vào bồn rửa tay.
Cái mông vốn đã đau lại càng trở tồi tệ hơn!
Đồng tử của Mạnh Hủ Nhiên co rút lại, nhe răng trợn mắt mà gào lên một tiếng:
“Ối——!”
Bạc Minh Yên vừa đặt bát đĩa lên bàn thì nghe thấy tiếng hét này: “…”
Lại ngã à?
Bạc Minh Yên đột nhiên hiểu tại sao Mạnh Hủ Nhiên lại đưa ra yêu cầu về độ tuổi khi tìm bạn cùng phòng.
Không đủ tuổi, cũng không thể chịu nổi cái này của quỷ lỗ mãng này.
Khi Mạnh Hủ Nhiên từ phòng ngủ chính đi ra, Bạc Minh Yên có chút lo lắng đi đến dò hỏi: “Cô làm sao vậy?”
Không có người trả lời, Bạc Minh Yên lại gõ cửa: “Mạnh Hủ Nhiên?”
Cánh cửa cùm cụp vang lên một tiếng rồi mở ra, Bạc Minh Yên nhìn vào bên trong một chút nhưng không thấy bóng dáng Mạnh Hủ Nhiên, tầm mắt nhìn xuống một chút, thấy Tiểu Mạn vung cái đuôi lông xù xù màu đen, dùng đôi mắt mèo tròn xoe nhìn cô, như muốn tranh công: “Meo ~”
Như có âm thanh khụt khịt yếu ớt loáng thoáng truyền ra tới.
Bạc Minh Yên cau mày nói: “Tôi đi vào được không?”
“Đừng!” Mạnh Hủ Nhiên rốt cục đã lên tiếng.
Đã quá muộn rồi.
Bạc Minh Yên đã đi tới cửa phòng tắm, chỉ nhìn vào trong một cái thoáng qua rồi lập tức quay lưng lại, cô có làn da trắng bạch, mắt thường có thể thấy rõ màu đỏ từ cổ đến tai lan ra như con tôm luộc.
Nhịp tim đập thình thịch tựa như trong giây tiếp theo sẽ nhảy ra ngoài.
Không phải Mạnh Hủ Nhiên cố ý không trả lời, mà là cú đâm kia khiến cô ấy vô cùng đau đớn, phản ứng bản năng là nhấc mông ra khỏi mép bồn rửa, mà khi Bạc Minh Nghiên hỏi, là lúc cô ấy vừa khóc sướt mướt vừa chống tay di chuyển mông trên bồn rửa.