Editing | Tình Nhân Hai Mặt - Ôn Tửu Tiên Trà - Chương 39
Quan sát
Mạnh Hủ Nhiên nhắm mắt lại, mới vừa tỉnh ngủ đói bụng, đầu còn có chút choáng váng, nhưng chưa đến mức ngốc, hiện tại quả thực đã tỉnh không phải là nằm mơ, nhưng cô ấy cũng xác định là bản thân đã ngủ trên ghế sofa.
Chẳng lẽ đi vệ sinh xong tự mình đi về sao?
Không đúng, đi vệ sinh lẽ ra cũng phải có ấn tượng. Thậm chí trong mơ cũng không thấy.
Trời đã nắng lên, dù hai lớp rèm từ trần đến sàn trên cửa sổ kính đã kéo xuống nhưng vẫn có ánh sáng qua khe hở lọt vào phòng, len lỏi từ sàn nhà lên đến trên giường, chiếu thẳng vào mặt.
Ở thành phố Nam Tuyền này, buổi trưa đầu tháng 10 nhiệt độ có khi có thể sánh ngang với mùa hè.
Mạnh Hủ Nhiên duỗi một chân kẹp chăn giữa hai chân, cuộn người nằm nghiêng lại, hơn nửa bên mông có chút đau nhức. Nhưng cô ấy không để ý tới, lại nhắm mắt lại trong chốc lát, đột nhiên cảm giác có gì đó không đúng. Chăn trong phòng là kiểu mát lại trơn trượt, hiện tại cảm giác trên chân lại thật mềm mại nhung nhung.
Tiểu Mãn sao?
Cuối đầu nhìn xuống thì thấy là chiếc chăn nhỏ trên ghế sofa kia.
Mạnh Hủ Nhiên đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, cảm thấy mông đau nhức một trận, liền nhe răng trợn mắt chờ một lát mới bỏ qua được cơn đau cơn đau, vén chăn lên, xỏ dép vào rồi khập khiễng mà đi ra ngoài.
Trong bếp có chút động tĩnh, Mạnh Hủ Nhiên mở cửa đi vào, cô nhìn thấy bóng dáng bận rộn của Bạc Minh Yên dưới ánh mặt trời, được bao phủ bởi một tầng ánh sáng dịu nhẹ, ấm áp. Cô vẫn mặc bộ quần áo mặc ở nhà như tối hôm qua, phía trước đeo một chiếc tạp dề, tay áo xắn lên đến khuỷu tay, cẳng tay mảnh khảnh trắng nõn.
Còn có một nốt ruồi giống như nốt ruồi trên dái tai nằm trên xương cổ tay của cô. Nho nhỏ nhàn nhạt, theo cử động nhanh nhẹn của cô mà biến mất rồi xuất hiện.
Mí mắt Mạnh Hủ Nhiên nhẹ nhàng nhảy dựng.
Từ khoảng cách hiện tại, không thể nhìn thấy hai nốt ruồi kia trên xương cổ tay cùng dái tai của Bạc Minh Yên.
“Tỉnh rồi?” Bạc Minh Yên nghe thấy tiếng mở cửa, cũng không quay đầu lại hỏi: “Đã rửa mặt chưa?”
“Chưa.” Mạnh Hủ Nhiên nói: “Chút sẽ đi.”
“Một lát nữa đồ ăn sẽ xong.” Bạc Minh Yên bỏ đồ ăn vào trong nồi.
Từ ngoài cửa sổ, ánh sáng mặt trời cùng hơi nóng trắng xóa đang bốc lên, bao lấy mùi hương thức ăn tràn ngập cả căn bếp.
Một khung cảnh đẹp như trong mơ.
Mạnh Hủ Nhiên sửng sốt.
Nhận ra Mạnh Hủ Nhiên vẫn còn đứng sững sờ ở đó, Bạc Minh Yên quay đầu nhìn cô ấy một cái, tưởng rằng cô ấy đang xem đồ ăn, nói: “Trước khi ngủ, cô có nhắc nhở tôi là cô muốn giảm cân, không ăn mặn, cho nên hôm nay không nấu món mặn.”
Mạnh Hủ Nhiên phục hồi tinh thần lại nói “Ồ” một cách không để ý lắm. Lời nhắc này thì có chút ấn tượng, vì khi Bạc Minh Yên nói không mời cô ấy nổi một chiếc bánh, thì cô ấy cũng nhìn ra được Bạc Minh Yên túng quẫn, nên đã ghi tạc điều này trong lòng.