Editing | Tình Nhân Hai Mặt - Ôn Tửu Tiên Trà - Chương 32
Tổ tông
Để cảm ơn Lộc Yêu đã khoản đãi cả ngày, nên Mạnh Hủ Yên đồng ý với Lộc Yêu, sau khi quán bar mở cửa sẽ hỗ trợ lên sân khấu hát hai bài mới về.
Bạc Minh Yên ngồi ở phía bên phải của quán bar, gần sân khấu nơi Mạnh Hủ Nhiên hát nhất, hơn nữa là ở một góc nên ít người để ý. Lộc Yêu mang lại cho cô một đĩa hạt mắc ca, kèm theo là ly đồ uống không cồn đặc biệt pha cho cô.
Cô gác chân dài ngồi trên một chiếc ghế cao nhỏ, nhàn tản vừa nghe ca hát vừa bóc vỏ mắc ca, một bên đăng nhập weibo để xem lại những gì cô đã đăng từ lâu.
Trong những năm đầu, cô coi Weibo của mình như hốc cây, thường xuyên đăng các trên weibo – từ những bức tranh vẽ ngẫu nhiên rối loạn, tới những tâm tình mà cô không muốn đăng lên vòng bạn bè đến ảnh chụp khi đi du lịch.
Bạc Minh Yên bấm vào album ảnh, lướt xem từng bức.
Có một bức ảnh trong sương mù cô chụp cô gái nọ đang chụp ảnh, mọi người trên thuyền đều cùng nhau mặc áo mưa màu xanh lam, nên có một số người màu xanh lam cũng xuất hiện trong bức ảnh này của cô. Lúc cô chụp bức ảnh này, nước bắn tung tóe có thể so sánh với mưa lớn, còn sương mù thì dày đặc nên bóng người đều mờ mờ.
Bức ảnh tiếp theo là cô đã điều chỉnh góc tránh đám đông để chụp được cầu vồng vắt ngang thác nước kéo qua nước Mỹ trên làn nước trong xanh.
Động tác bóc hạt mắc ca của Bạc Minh Yên dừng lại một chút, dùng đầu ngón tay kéo kéo lên màn hình, sau đó quay lại bức ảnh trước đó chụp về người đang chụp ảnh.
Cô đang định phóng to bức ảnh, thì có một bàn tay duỗi ra trước mặt cô.
Nước da xỉn màu, làn da thô ráp, không phải bàn tay sống trong nhung lụa của Mạnh Hủ Nhiên.
Bạc Minh Yên đặt đĩa vỏ hạt mắc ca vào tay đó rồi nói: “Cám ơn.”
“Hân hạnh—” Người đàn ông đến gần để trò chuyện với cô đột nhiên ngừng nói, những lời còn lại nghẹn lại trong cổ họng, cuối cùng anh ta cầm đĩa vỏ rời đi.
Hậu tri hậu giác Bạc Minh Yên mới nhận ra người vừa rồi không phải là bồi bàn mà là đến mời cô khiêu vũ.
Mấy người bên cạnh truyền đến tiếng cười khẽ sung sướng.
Bạc Minh Yên theo tiếng cười nhìn sang, còn Mạnh Hủ Nhiên đã đi đến trước mặt cô.
Những chiếc ghế cao còn lại trước quầy bar đều đã có người ngồi, Mạnh Hủ Nhiên oai oai nghiêng người, nửa người tựa vào quầy bar, tư thế lộ ra một vẻ lười biếng. Cô ấy đưa chai nước khoáng trong tay cho Bạc Minh Yên rồi nhìn vào màn hình điện thoại của Bạc Minh Yên.
Lại là màn hình chống nhìn trộm, chẳng thấy được gì cả.
“Tôi không muốn uống.” Bạc Minh Yên tắt màn hình điện thoại, nhét lại điện thoại vào túi, không có hứng thú liếc nhìn nước khoáng, quay đầu hỏi: “Hát xong rồi?”
Mạnh Hủ Nhiên buồn cười nói: “Ai nói cho cô uống, là tôi không mở được.”
Vừa kiều khí vừa ngạo khí, còn rất đúng lý hợp tình như vậy.