Editing | Tình Nhân Hai Mặt - Ôn Tửu Tiên Trà - Chương 28
Trượt băng
Mạnh Hủ Nhiên ngơ ngác nhìn Bạc Minh Yên hồi lâu, một lúc lâu sau lông mi dài của cô mới chớp chớp mấy lần. Dường như phải mất một khoảng thời gian dài cô ấy mới nhận ra hình tượng của mình trong lòng Bạc Minh Yên.
“Tôi nào có ngạo kiều với kiều khí, còn Kiều Kiều thì–”
Mạnh Hủ Nhiên nhếch miệng, bất mãn phản bác lại, sau đó lại xoay câu chuyện về: “Nghe cũng được, từ hôm nay trở đi, biệt danh của tôi sẽ là cái này~ cô cứ gọi tôi như vậy đi.”
“Mãn Mãn nhanh,” Mạnh Hủ Nhiên cong môi, nhướng mày, làm bộ dáng của công chúa nhỏ, âm cuối nâng lên trêu chọc cô, “Gọi tôi một tiếng nghe thử xem nào.”
Không nói ra ra biệt danh thật của mình mà còn có thêm một cái khác. Bạc Minh Yên mơ hồ hừ một tiếng, lạnh lùng nhìn Mạnh Hủ Nhiên: “Trêu mèo sao?”
Thật là có chút giống như khi cô ấy chơi với con mèo ở nhà, Mạnh Hủ Nhiên bị chọc trúng huyệt cười.
Nhìn thấy Mạnh Hủ Nhiên cười đến giống như một kẻ ngốc, Bạc Minh Yên cũng bị ảnh hưởng, trong đáy mắt nhộn nhạo hiện lên một chút ý cười.
Cô, một người bên ngoài rất ôn hòa nhưng thật ra là lạnh lùng từ trong xương tủy, không muốn thân thiện cũng lười lười quản lý các mối quan hệ, vậy nên đã nhiều năm không có nhiều bạn bè gì.
Người như Mạnh Hủ Nhiên vậy, đây lần đầu tiên Bạc Minh Yên tiếp xúc.
Giống như cơn gió đầu xuân, đôi khi được bao bọc trong trời đông giá rét, đôi khi lại ấm áp mềm mại, sẽ luôn không biết đột nhiên cô ấy sẽ dùng nhiệt độ từ góc độ nào đến đây trêu chọc.
Luôn rất có chừng mực, không làm người ta chán ghét.
Đôi mắt của Mạnh Hủ Nhiên cong thành hình trăng lưỡi liềm, khuôn mặt thanh thanh tú tú nở nụ cười động lòng người, tóc đuôi ngựa mà hôm nay cô ấy buộc, bồng bềnh trên đỉnh đầu.
Ánh đèn của sân băng chiếu lên phía trên, làm cho nó càng thêm suôn mượt, mềm mại.
Bạc Minh Yên bỗng nhiên rất muốn xoa xoa tóc cô ấy.
Mạnh Hủ Nhiên chống tay lên đùi, cười đến thở dốc. Lúc này mới bình tĩnh lại. Cô ngắt quãng giải thích: “Không phải… Tôi kêu cô kêu… biệt danh mới của tôi.”
“Ồ.” Bạc Minh Yên chậm rãi lướt qua, giơ tay lên rồi tùy ý mà xoa đầu Mạnh Hủ Nhiên như ở nhà sờ cái đầu tròn trịa của Tiểu Mãn vậy: “Lại đây nào, Mạnh Kiều Kiều.”
Lúc ở nhà, Bạc Minh Yên thỉnh thoảng sẽ cho Tiểu Mãn ăn bánh quy mèo, chính là dùng giọng điệu đều đều lười biếng mà Mạnh Hủ Nhiên đã nghe thấy mấy lần này đây.
“Tôi nghĩ cô mới chính là người trêu mèo á.” Mạnh Hủ Nhiên một tay nắm lấy vạt áo của Bạc Minh Yên, tay kia che đầu mình lại, dùng ngón tay vuốt lại mái tóc bị Bạc Minh Yên làm rối tung.
Động tác đột nhiên dừng lại.
“Cô kêu tôi là cái gì?” Mạnh Hủ Nhiên ngẩng đầu, hơi hơi mở to mắt, nhìn về phía Bạc Minh Yên.