Editing | Tình Nhân Hai Mặt - Ôn Tửu Tiên Trà - Chương 23
Giằng co
Bạc Minh Yên nằm mơ cả đêm.
Từ lúc Bạc Vĩ Trạch chết vì bệnh cho đến lúc Lâm Tuệ tâm mang cô vào Hạ gia, cô lại mơ về cái đêm bản thân mất đi hết thảy che chở kia, Lâm Tuệ Tâm lạnh nhạt xa cách mà từ chối cô, Hạ Thần Trừng thì tay cầm một xô nước cứ thế mà đổ tạo nên vòng nước uốn lượn ở giữa không trung.
Khi dòng nước rơi xuống, cũng là lúc Bạc Minh Yên cùng rơi xuống biển sâu, cô không ngừng chìm xuống đáy, mãi cho đến khi có một cái móc câu lớn xuất hiện trước mặt.
Trong mơ, Bạc Minh Yên theo bản năng mà cầm lấy cái móc câu kia.
Khoảnh khắc cô được kéo lên khỏi mặt nước, lập tức có thứ gì đó ấm áp bao bọc lấy cơ thể cô.
Càng lúc càng chặt, càng ngày càng nóng, Bạc Minh Yên giãy giụa một chút, lại phát hiện mình duỗi tay chân không được.
Cô chạm chạm vào thứ đang quấn quanh người mình, giống như là da thịt vậy, mềm mại lại ấm áp.
Đây là cái gì, bạch tuộc sao?
Sự sắc bén từ trong xương cốt của cô ở thời điểm này nổi dậy càng rõ ràng, nói trắng ra là đang bực bội, cô bị cuốn lấy có chút khó chịu, giãy giụa để đẩy cái vật trước ngực ra, sau đó vặn một cái trên thân “Bạch Tuột”.
“Ô…hừ…”
“Bạch tuột” phát ra tiếng rên nũng nịu.
Là kiểu giọng trầm thấp khi chưa tỉnh ngủ, tiếng kêu mang chút hơi thở nhẹ như âm khóc nức nở, giống như là yêu tinh cắn tai người, cứ quanh quẩn bên ngoài vành tai mà trêu chọc, lúc âm thanh vang lên thì lập tức thâm nhập vào tai.
Bên tai mềm nhũn ra.
Chút buồn ngủ còn lại của Bạc Minh Yên đều bị âm thanh này quét sạch, cô đột nhiên mở mắt.
Điều đầu tiên đập vào mắt cô là mái tóc đen xõa trên làn da trắng như tuyết, giống như một bức tranh thủy mặc.
Dời tầm mắt xuống, là cổ áo hơi hé mở cùng một mảnh trắng bạch, trắng đến có chút chói mắt.
Dưới lòng bàn tay cô lại có chút cảm giác vi diệu.
Đầu óc Bạc Minh Yên hỗn loạn, không thể suy nghĩ được nữa.
Vậy…cô vừa vặn cái gì vậy?
Sự phỏng đoán này có hồ làm Bạc Minh Yên bị đốt cháy, cơ thể cô lập tức nóng lên, gương mặt nóng bừng, còn ngón tay thì cứng đờ.
“…Chậc.”
Âm thanh không nhẹ cũng không nặng, nhưng lại khiến Bạc Minh Yên giật mình, nhanh chóng thu tay lại. Cô nhướng mi liếc nhìn đôi môi hồng đang thật gần.
Lại nhìn lên trên, cô và Mạnh Hủ Nhiên bốn mắt nhìn nhau.
Mạnh Hủ Nhiên cau mày, đôi mắt nâu đồng ấm áp như hạt thủy tinh trong nước, có chút nước mắt, lại ẩn chứa chút mê ly vì chưa tỉnh dậy cùng chút khó chịu vì mưa gió sắp tới.
Lúc này, trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, bầu không khí xấu hổ vô cùng.
Bạc Minh Yên trấn tĩnh nhìn đi nơi khác.