Editing | Tình Nhân Hai Mặt - Ôn Tửu Tiên Trà - Chương 17
Dây buộc tóc
“Rất nhiều, bạn cùng nhà trước kia cũng không giỏi nấu nướng,” Bạc Minh Yên đặt cà chua xắt nhỏ lên đĩa, rửa tay rồi cười nói “Đặc biệt là chị của cô, lúc ở cùng nhau cơ bản đều là tôi xuống bếp.”
Nước trong nồi sôi sùng sục, nhưng trong lòng Mạnh Hủ Nhiên bình tĩnh lại một chút, cô ấy kéo một tiếng “Ồ” thật dài. Nghe có chút thất vọng.
Bạc Minh Yên cuối người bỏ mì sợi vào trong nồi, nghe tiếng ngân cô dừng lại một chút rồi hỏi: “Làm sao? Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?”
Loại câu hỏi này giống câu hỏi giữa những người yêu nhau thể hiện sự chiếm hữu. Với mối quan hệ hiện tại của hai người, miễn cưỡng có thể xem như bạn bè bình thường, hỏi như vậy có chút kỳ lạ.
Bạc Minh Yên lại cau mày. Mặc dù cô sẽ không bao giờ luôn coi những người cùng giới xung quanh mình là cong, nhưng vào lúc này cô không khỏi cảm thấy nghi ngờ.
“Chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi.” Mạnh Hủ Nhiên nói ra lời đã sớm chuẩn bị sẵn trong đầu, “Việc này không phải có chút xấu hổ sao? Hỏi xem có ai chống lưng cho tôi không.”
“…..”
Bạc Minh Yên còn chưa thở xong đã bị cái lý do này làm cho nghẹn lại một chút.
Thấy cô còn đọng lại bộ dáng có chút đáng yêu, Mạnh Hủ Nhiên không phúc hậu cười lên tiếng.
Bạc Minh Yên lại cho dầu vào nồi, dùng giọng nói êm ái, trầm trầm nói ra sự thật: “Nhưng khuya như vậy cô mới là người đầu tiên bảo tôi nấu ăn.”
Tâm trạng của Mạnh Hủ Nhiên bây giờ giống như nước sôi trong nồi mì, khóe miệng đã treo lên cao, không đợi Bạc Minh Yên kịp phát hiện, cô đã quay người mở cửa: “Tôi đi dọn dẹp trước.”
Thoạt nhìn giống như bị hờn trách, sau đó bởi vì xấu hổ, rồi chạy trối chết.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Bạc Minh Yên sững sờ trong giây lát.
Vào giây phút cô nghi ngờ Mạnh Hủ Nhiên là cong, cô nghĩ nếu cô ấy cong thật thì mình cần phải giữ khoảng cách với cô ấy, nhưng khi vừa nghĩ tới chuyện phải giữ khoảng cách thì cô mong là cô ấy không phải cong.
Dầu trong nồi quá nóng, cà chua vừa mới cho vào đã bốc cháy, Bạc Minh Yên nhìn ngọn lửa đang bốc lên thì thở dài rồi lại bình tĩnh đóng nắp nồi lại.
Sau khi xào mấy lượt thì mì cũng đã chín. Bạc Minh Yến lấy mì ra, rưới lên trên rồi ra khỏi bếp gọi Mạnh Hủ Nhiên.
Cửa phòng ngủ chính không đóng, Bạc Minh Yên đi tới, từ bên ngoài nhìn vào.
Trong phòng, Mạnh Hủ Nhiên đang đứng trước bàn phân loại tài liệu.
Cô ấy hơi cuối đầu, mái tóc đen đang buông xõa sang một bên, mũi cao thẳng, đường nét cằm rõ ràng, đường cong tinh xảo xinh đẹp.
Chỉ cần nhìn vào khuôn mặt trầm lặng và nghiêm túc của người này bây giờ, khó có thể tưởng tượng ngày thường người này ngày thường lại có nhanh mồm dẻo miệng, lại còn có bộ dạng khóc sướt mướt.