[Editing-Ngôntìnhxuyênkhông] Nhàn Vương Manh Phi - Nam Cung Tứ Diệp - CHƯƠNG 4: ĐỪNG DẪM LÊN ĐẬU CỦA TA
- Metruyen
- [Editing-Ngôntìnhxuyênkhông] Nhàn Vương Manh Phi - Nam Cung Tứ Diệp
- CHƯƠNG 4: ĐỪNG DẪM LÊN ĐẬU CỦA TA
Dung Khinh Vũ biết, theo tổ chế thì nàng chính là Hoàng phi của Thái tử Nam Cung Dận. Nhưng bởi vì nàng có mệnh sát tinh, cho nên vô duyên với vị Đế vương tương lai này. Và nàng cũng không có khả năng gả cho nam nhân bình thường, cho nên kết quả cuối cùng là sẽ lựa chọn một người trong hoàng tộc.
Về phần người này là ai… quyết định cuối cùng không phải là mình!
Đế vương mở miệng, làm thần tử chỉ có thể phục tùng. Cho nên Dung Khinh Vũ được nha hoàn dẫn đi, đến bên cạnh Thái tử, và cảm giác được hơi thở Thái tử thấp thỏm khi đến gần, nàng dừng bước. Sau đó nghe thấy tiếng Thái tử rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, mà theo nàng đánh giá với khoảng cách này, hẳn là chỉ cách Thái tử không đến ba bước, là khoảng cách an toàn. Dung Khinh Vũ lẳng lặng đứng đó, nghe tiếng động của các đại thần lục tục vào điện chầu triều. Lúc này, một cơn gió lạnh thổi đến, mang theo mùi máu tanh nồng. Con tim Dung Khinh Vũ nảy lên một cái, biết gần đây phía đông Đông Sở có gió lốc, tạo thành thiên tai nghiêm trọng. Mà mấy ngày nay, nàng nghe trong không khí có gì đó khiến trong lòng nàng âm ỷ có dự cảm không tốt.
Các quan viên vẫn chưa đến đông đủ, Dung Khinh Vũ bước ra…
– Hoàng Thượng, vi thần có việc khải tấu!
– Vi thần Tư Mã Vân Lang tham kiến Ngô hoàng vạn tuế!
Lúc này, một giọng nữ thanh nhã vừa đúng lúc xen vào, giọng điệu hơi cao, lấn át giọng nói ôn nhu vốn có của Dung Khinh Vũ.
Đôi mi thanh tú của Dung Khinh Vũ hơi nhíu lại, dù sao bây giờ nàng cũng không muốn giữ im lặng. Sau đó tay trong tay áo vừa động.
Tiếp theo là một loạt tiếng hô to vạn tuế vang lên, căn bản không để cho Dung Khinh Vũ mở miệng, tiếng sau to hơn tiếng trước.
“Lách cách!” Thái tử vốn có chút đồng tình nhìn Dung Khinh Vũ, lúc này đứng gần Dung Khinh Vũ, cho nên nghe thấy một tiếng động rất nhỏ. Sau đó ngạc nhiên thấy dưới chân Dung Khinh Vũ có rất nhiều hạt đậu, lăn đi.
– Thỉnh Thái tử điện hạ đứng phía sau, đừng giẫm lên đậu của vi thần! – Đột nhiên Dung Khinh Vũ mở miệng.
Chúng đại thần vốn muốn chuẩn bị tiền hô hậu ủng ngắt lời Dung Khinh Vũ, nhưng lại nghe thấy được lời này, sau đó theo bản năng đồng loạt nhìn Dung Khinh Vũ. Đến khi thấy rõ những hạt đậu trong tay Dung Khinh Vũ không ngừng tuôn ra thì đều hoảng sợ. Hơn nữa có thể thấy dường như những hạt đậu có mắt, thần kỳ lăn lại dưới chân mình. Trên triều bây giờ là hỗn loạn. Các đại thần, mặc kệ cấp độ, phẩm chất hay thân phận, đều tránh né qua một bên.
Còn Thái tử căn bản không động đậy, mà là hơi kinh ngạc nhìn những hạt đậu lăn đi có mục đích. Đây rõ ràng là có người cố ý dùng nội lực điều khiển.
Cuối cùng, trong đại điện to lớn, chỉ còn hai người Thái tử và Dung Khinh Vũ đứng phía dướ. Mà những người khác thì đã thối lui đến sau mấy cây cột hai bên.
Hoàng đế Nam Cung Khung Vũ chớp mắt, nhìn xuống, mí mắt có nếp nhăn khẽ nhúc nhích, tinh quang chợt lóe lướt qua.
– Không hổ là hoàng nhi của ta, gặp nguy không loạn. Tốt, thật sự rất tốt, ha ha ha! – Nam Cung Khung Vũ cười lớn. Rõ ràng cố ý bỏ qua vấn đề trọng điểm.