[Editing-Ngôntìnhxuyênkhông] Nhàn Vương Manh Phi - Nam Cung Tứ Diệp - CHƯƠNG 32: ĐIỂU SAY
- Metruyen
- [Editing-Ngôntìnhxuyênkhông] Nhàn Vương Manh Phi - Nam Cung Tứ Diệp
- CHƯƠNG 32: ĐIỂU SAY
Tiếng huýt du dương kéo dài, tựa hồ tụ hợp nội lực thâm hậu. Bắc Lưu Đình cảm thấy âm thanh đó có lẽ đã truyền xa ra bên ngoài biển hoa. Không bao lâu sau, có tiếng chim kêu to lọt vào tai, từ xa vươn đến. Khi càng ngày càng gần, Bắc Lưu Đình trừng mắt to ra nhìn bạch điểu đang chao lượn trên không, sau đó xoay quanh trên đầu hắn. Nó lớn hơn đại bàng, màu trắng toàn thân phản chiếu dưới ánh mặt trời ra vầng sáng bảy màu. Cái đuôi dài mỗi khi xẹt qua mặt Bắc Lưu Đình như có lực lượng kỳ diệu đang lưu động.
“Đây là… phượng điểu huyền môn?”
Bắc Lưu Đình một lúc lâu sau mới áp chế được kinh ngạc, kích động mở miệng.
“Phải!”
Dung Khinh Vũ nhẹ đáp, biểu tình lạnh nhạt. Chỉ có chính nàng biết trong lòng nang vẫn không yên, đau đớn trong lòng nàng vẫn chưa tan.
Bắc Lưu Đình vừa nghe, kích động hơn. Nếu hắn nhớ không lầm, phượng điểu chỉ ở bên trong huyền môn, có truyền thuyết hơn trăm năm, cho dù là các đời thiên tôn ở huyền môn cũng không đủ sức sử dụng nó. Bởi vì chức vị thiên tôn là do phượng điểu chọn. Một khi được nó chọn thì sẽ được nước mắt của nó làm thuốc dẫn, tu luyện trường sinh trú nhan võ học cao thâm. Các đời thiên tôn trước, người sống lâu nhất là ba trăm tuổi. Chỉ có điều một khi dùng thuốc, công lực sẽ tăng nhưng tóc sẽ bạc cho đến hết thọ.
Cuối cùng, bạch điểu đậu trên vai Dung Khinh Vũ, cái đuôi dài kéo tới rồi đất. Nó vốn có linh tính, nghiêng đầu nhìn Bắc Lưu Đình, tiếp đó cọ đầu vào Dung Khinh Vũ như đang làm nũng. Mà trong mắt Bắc Lưu Đình, hắn cảm thấy con chim này như đang khoe khoang. Với hình thái cao quý xuất trần của nó có vẻ thập phần không hợp. Mà cũng làm cho người ta cảm thấy có vài phần trẻ con.
Thấy Bắc Lưu Đình tò mò nhìn nó, nó kiêu ngạo giang cánh bao bọc lấy đôi vai nhỏ bé của Dung Khinh Vũ.
Bắc Lưu Đình ngạc nhiên, lại giác có chút dở khóc dở cười.
Dung Khinh Vũ vẫn chưa để ý, nàng đang nhìn hướng khác tựa như đang đợi gì đó.
“Lão điểu lưu manh! Lão điểu lưu manh!”
Lúc này, một giọng mỉa mai truyền đến. Tiếp theo một con chim đen thui – Bát ca bay tới, cách bát lâu còn một khoảng cách xoay quanh trong không trung, không ngừng đập cánh, gào to không ngừng.
“Khụ!” Bắc Lưu Đình ngạc nhiên hơn, nhịn không được ho ra tiếng.
“Viu!” Lão phượng điểu bị mắng chợt quay đầu, tung lông cánh ra một cọng lông sắc bén mang theo kình phong bay thẳng đến Bát ca đang huyên náo.
“A!!! Mưu sát! Mưu sát! Mỹ nhân cứu mạng!” Bát ca vừa thét vừa linh mẫn né tránh.
Một kích không trúng, phượng điểu tức giận muốn phóng thêm đối phó Bát ca.
“Huyền Hoàng!” Dung Khinh Vũ quát, làm cho động tác phượng đình trệ.
“Oa ca ca ca ca ca… lão điểu ngu ngốc, mỹ nhân thương Bát ca…”