[Editing] Có Hài Lòng Khi Lấy Anh Không? - Lăng Lạc Nhất - Chương 40
Lần này gặp mặt, cha Nghiêm có vẻ hòa nhã hơn, trên mặt còn nở nụ cười.
Ông hơi ngại ngùng. Tạ Oánh Thảo lễ phép chào: “Cháu chào chú ạ!”
“Cháu ngoan!” Lúc này, cha Nghiêm nhìn Tạ Oánh Thảo thế nào cũng thấy vừa mắt. Cô gái này xinh xắn, không kiêu ngạo, cũng không có tính xấu, Nghiêm Từ Mộc ở bên cô dường như cũng biết quan tâm đến người khác hơn, đây là chuyện tốt.
Tâm trạng khác nhau, nhìn nhận sự việc cũng khác nhau.
Bà nội Nghiêm cười tít mắt: “Lần đầu tiên nhìn thấy cháu, bà đã nghĩ ngay, đây chính là cháu dâu tương lai của bà. Bà chưa từng thấy Tiểu Mộc nhà mình quan tâm đến cô gái nào như vậy!”
Tạ Oánh Thảo mỉm cười.
Mẹ Nghiêm dọn cơm xong, gọi: “Ăn cơm thôi.” Đợi mọi người ngồi xuống, mẹ Nghiêm nói: “Mọi người thấy không, cái bàn to thế này cũng sắp ngồi kín rồi.” Bà nhìn chiếc ghế trống: “Chỗ này chắc cũng sắp có người ngồi rồi!”
Cha Nghiêm hỏi con trai: “Hai đứa định bao giờ cưới?”
Câu hỏi thật trực tiếp. Nghiêm Từ Mộc nhìn Tạ Oánh Thảo: “Tùy em.”
Tạ Oánh Thảo nói ra ý định muốn tổ chức đám cưới ở nước ngoài. Mẹ Nghiêm không nói gì. Cha Nghiêm lắc đầu: “Hai đứa muốn đi du lịch cũng được, sau đám cưới có thể đi hưởng tuần trăng mật, cha tài trợ, hai đứa muốn đi vòng quanh thế giới cũng được. Nhưng đám cưới thì phải tổ chức, cha có nhiều bạn bè, họ hàng, không tổ chức đám cưới thì không được.”
Nghe cha Nghiêm nói vậy, Tạ Oánh Thảo biết không thể khăng khăng nữa, đành phải gật đầu.
Cha Nghiêm thấy giọng mình hơi nặng, nên dịu giọng nói: “Còn cha mẹ cháu, chúng ta cũng phải làm cho phải phép, đúng không? Chú không thể để Văn Thù nghĩ con gái bà ấy lấy chồng mà lại qua loa được. Chuyện đám cưới cứ để chú lo, hai đứa cứ nghĩ xem muốn đi hưởng tuần trăng mật ở đâu.”
Cha Nghiêm đã nói đến mức này, Tạ Oánh Thảo không tiện từ chối nữa, đành phải đáp: “Cứ theo ý chú ạ.”
“Hôm nào chú sẽ xem ngày lành tháng tốt rồi quyết định ngày cưới.” Người làm ăn thường rất tin mấy chuyện phong thủy, cha Nghiêm nói tiếp: “Nhưng Từ Mộc cứ giục chú đồng ý cho hai đứa cưới, nên chắc cũng không lâu nữa đâu, hai đứa chuẩn bị trước đi. Chú có một căn hộ ở trung tâm thành phố, mới mua, đang sửa sang lại, làm phòng cưới là vừa.”
Ý của ông là, Tạ Oánh Thảo cứ yên tâm gả vào nhà họ Nghiêm là được.
Mẹ Nghiêm cười, lấy từ trong phòng ngủ ra một chiếc hộp đưa cho Tạ Oánh Thảo. Mở ra xem, bên trong là một chiếc vòng ngọc.
Bà nội Nghiêm thấy chiếc vòng liền cười. Mẹ Nghiêm nhìn bà, rồi nói với Tạ Oánh Thảo: “Đây là bảo bối mà hồi đó bà nội tặng cho dì, giờ gì tặng lại cho con.” Nói rồi, bà đeo vòng vào tay Tạ Oánh Thảo.
Tạ Oánh Thảo nhìn chiếc vòng có vẻ rất đắt tiền, thầm nghĩ phải cất cẩn thận, đừng để làm vỡ, về nhà phải tìm chỗ cất kỹ.
Ăn cơm xong, cả nhà họ Nghiêm đều rất quý mến Tạ Oánh Thảo. Nghiêm Từ Mộc cười suốt buổi, rồi đi vào phòng, một lúc sau mới đi ra. Tạ Oánh Thảo chào tạm biệt bà nội và cha mẹ Nghiêm, Nghiêm Từ Mộc tiễn cô ra về như thường lệ.