[Editing] Có Hài Lòng Khi Lấy Anh Không? - Lăng Lạc Nhất - Chương 38
Cha Nghiêm và cha Tô vội vàng đi ra cửa hội trường. Tô Tước và Đường Hân nhìn nhau, cũng đi theo. Trước khi đi, Đường Hân liếc nhìn Tạ Oánh Thảo, thấy mặt cô tái nhợt, trong lòng không khỏi đắc ý.
Cô ta ghét Tạ Oánh Thảo đã lâu. Hồi đi học, cô ta đã không ưa cô, vì Nghiêm Từ Mộc luôn chú ý đến Tạ Oánh Thảo. Dù Đường Hân luôn tìm cách học nhóm cùng Nghiêm Từ Mộc, thể hiện năng lực của mình, nhưng anh chỉ coi cô ta là bạn bè bình thường. Mấy năm đại học và cao học, cô ta luôn tìm cách tiếp cận Nghiêm Từ Mộc, nhưng anh luôn giữ khoảng cách với cô ta. Vất vả lắm mới đợi được anh về nước, cô ta còn chưa kịp hành động thì anh đã yêu Tạ Oánh Thảo.
Đường Hân, người luôn là “con nhà người ta”, không thể chấp nhận sự thật này.
Đỗ Nặc vẫn đứng cạnh Tạ Oánh Thảo, nhìn theo bóng Đường Hân: “Hừ” một tiếng: “Con nhỏ này đúng là mắt chó coi thường người khác.”
Cậu ta an ủi Tạ Oánh Thảo: “Cô đừng quan tâm đến cô ta, tôi nói cho cô biết, tôi cũng tham gia mấy bữa tiệc này vài lần rồi, người ta còn chảnh hơn nhiều. Tuy chú tôi cũng giỏi, nhưng họ vẫn khinh thường tôi. Cô còn hơn tôi, ít nhất bạn trai cô rất bênh vực cô, đúng không?”
Nghiêm Từ Mộc nhíu mày, đặt tay lên vai Tạ Oánh Thảo: “Em không sao chứ? Đường Hân đúng là kỳ cục, em đừng để ý đến lời cô ta. Em là vợ sắp cưới của anh, dĩ nhiên có tư cách tham gia bữa tiệc này.”
Tạ Oánh Thảo gượng cười: “Không sao, em đi vệ sinh một lát.”
Cô đứng dậy đi về phía toilet. Nghiêm Từ Mộc đi theo.
Đỗ Nặc nhìn theo hai người, có chút hâm mộ. Cậu ta nghe thấy tiếng vỗ tay vang dội ở cửa hội trường, hình như có nhân vật quan trọng nào đó đến, nên cũng chạy ra xem.
Đến nơi, cậu ta thấy một người phụ nữ. Người phụ nữ đó ăn mặc không quá nổi bật, chỉ là một chiếc váy vừa vặn, khuôn mặt xinh đẹp, phúc hậu, dáng người cân đối. Bà toát ra khí chất đặc biệt, khiến người ta có thể nhận ra ngay trong đám đông, không lẫn với ai được. Nếu mẹ Nghiêm mang vẻ đẹp dịu dàng, ôn nhu, thì người phụ nữ này lại toát lên vẻ uy nghiêm mà vẫn tao nhã, cao quý mà vẫn thân thiện.
“Chị Văn!” Cha Tô kích động: “Mười năm rồi không gặp!”
Cha Nghiêm cũng không giữ được bình tĩnh: “Đúng là mười năm rồi!” Ông nắm tay vợ: “Ít nhất cũng mười năm rồi chưa gặp, đúng không em?”
Mẹ Nghiêm gật đầu.
“Đừng gọi tôi là chị nữa! Tôi chỉ hơn các anh một khóa thôi, gọi chị mãi, tôi thành bà lão rồi!” Người phụ nữ mỉm cười: “Cứ gọi tên tôi là được rồi, tôi là Văn Thù.”
Tô Tước và Đường Hân đứng lẫn trong đám đông. Đường Hân chưa từng gặp người phụ nữ tên Văn Thù này, nên thấy hơi tò mò. Tô Tước nhíu mày suy nghĩ một lúc, rồi vỗ tay: “Bà ấy chính là Văn nữ sĩ! Nữ doanh nhân lừng lẫy suốt mười mấy năm qua!”
Đường Hân vẫn chưa hiểu: “Ai cơ?”
Tô Tước khẽ nói: “Văn nữ sĩ là một nhân vật huyền thoại trong giới kinh doanh. Nhưng nghe nói bà ấy sống ở thành phố B, nên chắc em không biết. Nếu được bà ấy chỉ dạy thì đúng là may mắn.” Giọng anh ta có chút kích động: “Lát nữa, hy vọng có cơ hội được nói chuyện với bà ấy.”