[Editing] Có Hài Lòng Khi Lấy Anh Không? - Lăng Lạc Nhất - Chương 37
Đường Hân bỏ đi, không quay lại tìm bọn họ nữa, nhưng Đỗ Nặc vẫn cứ bám theo Nghiêm Từ Mộc.
Cha mẹ Đỗ Nặc đều là người bình thường, chú ruột cậu ta có cổ phần trong công ty X, được ông bà nội cưng chiều, nên chú ruột cậu ta cũng phải nể mặt, cho cậu ta vào làm. Vì vậy, tuy được nuông chiều từ bé, nhưng trừ vẻ ngoài hơi yếu đuối, Đỗ Nặc không có vẻ kiêu ngạo như những cậu ấm cô chiêu khác. Hơn nữa, cậu ta thấy Nghiêm Từ Mộc rất giỏi, nên muốn bám theo anh.
Nghiêm Từ Mộc muốn ở riêng với Tạ Oánh Thảo, không muốn có người bám theo, đuổi thế nào cậu ta cũng không đi.
Hội trường càng lúc càng đông người, tuy náo nhiệt nhưng không ồn ào.
Tạ Oánh Thảo đang nói chuyện với Nghiêm Từ Mộc thì nghe thấy tiếng xôn xao phía trước, liền nhìn theo. Một đoàn người đang đi trên thảm đỏ giữa hội trường. Những người trẻ tuổi đang cười nói bỗng im bặt.
Đoàn người đó không ai khác, chính là cha mẹ của họ. Họ đi qua đây để đến hội trường bên kia, tiện thể xem con cái mình thế nào. Dù là những cậu ấm cô chiêu ngỗ nghịch nhất, lúc này cũng ngoan ngoãn hẳn, vì không chỉ có cha mẹ họ, mà còn có các lãnh đạo cấp cao của những công ty lớn khác.
Tạ Oánh Thảo thấy cha mẹ Nghiêm. Mẹ Nghiêm ăn mặc sang trọng mà vẫn quý phái, bà khoác tay chồng, thấy Tạ Oánh Thảo liền nháy mắt với cô. Cha Nghiêm cũng thấy con trai mình, ánh mắt ông dừng lại trên người Tạ Oánh Thảo một chút rồi nhanh chóng rời đi.
Đợi đoàn người đi qua, đám con nhà giàu mới thở phào nhẹ nhõm, lại bắt đầu cười nói ồn ào. Tuy cha mẹ họ vẫn ở gần đó, nhưng cảm giác áp lực khi họ đi ngang qua thật sự quá lớn.
Tạ Oánh Thảo ăn chút ít, không dám ăn nhiều. Váy của cô khá ôm sát, nếu ăn nhiều sẽ lộ bụng, cô không muốn trông quá phô. Đỗ Nặc ngồi cạnh cô thì cứ ăn lấy ăn để, còn khuyên cô ăn nhiều lên.
Tiệc rượu chủ yếu không phải để ăn, mà là để giao lưu. Mọi người tụ tập nói chuyện. Những cậu ấm cô chiêu này đều đã trưởng thành, sắp nắm trong tay lượng lớn tài nguyên, nên việc tìm được bạn đời và đối tác làm ăn phù hợp là rất quan trọng.
Nghiêm Từ Mộc đang nói chuyện với một người bạn về việc khởi nghiệp, người bạn đó cho anh vài lời khuyên, hai người nói chuyện rất hợp. Tạ Oánh Thảo ngồi bên cạnh, Đỗ Nặc cũng ở đó.
Đỗ Nặc nghe một lúc, khẽ nói với Tạ Oánh Thảo: “Bạn trai cô giỏi đấy, tự mình khởi nghiệp, có tương lai đấy!”
Tạ Oánh Thảo không muốn để ý đến cậu ta, nhưng nghĩ đây cũng là một cơ hội, nên nghiêm túc nói: “Cậu cũng nên học hỏi thêm kinh nghiệm, sau này cũng có thể tự mở công ty mà.”
Đỗ Nặc lắc đầu: “Từ nhỏ đến lớn, con đường của tôi đều do gia đình sắp xếp, tôi cố gắng thi vào các trường trọng điểm, học lên thạc sĩ theo yêu cầu của gia đình, họ sắp xếp công việc gì tôi làm việc đó, tự mình khởi nghiệp là chuyện không thể nào.”
Tạ Oánh Thảo ngạc nhiên: “Vậy cậu không muốn thay đổi à?”
Đỗ Nặc gãi đầu: “Thay đổi gì chứ, quen rồi. Hôm nay nói chuyện với cô, tôi thấy cô cũng được đấy, chứ cứ tưởng cô hay làm khó tôi.”