[Editing] Có Hài Lòng Khi Lấy Anh Không? - Lăng Lạc Nhất - Chương 34
Đó có lẽ là bữa cơm dài nhất mà Nghiêm Từ Mộc từng trải qua. Ăn xong, ra về, anh nắm chặt tay Tạ Oánh Thảo.
“Sao thế? Không sao chứ?” Tạ Oánh Thảo lo lắng nhìn anh.
“Không sao.” Nghiêm Từ Mộc cố gắng giữ nụ cười trên môi: “Oánh Thảo, giờ anh mới hiểu cảm giác của em hôm trước đến nhà anh ăn cơm, cha anh đã làm em tổn thương.”
Tạ Oánh Thảo ngẩn người, định cười nhưng lại thấy không đúng lúc.
“Anh nhất định sẽ trân trọng em.”
Mẹ Tạ lái chiếc xe thể thao bóng loáng của bà, chở hai người về nhà.
Đó là một khu chung cư cao cấp, toàn biệt thự sang trọng.
Mẹ Tạ lái xe vào gara, đưa chìa khóa nhà cho Tạ Oánh Thảo: “Mấy hôm nay hai đứa cứ ở đây, chơi chán rồi thì về.” Rồi bà ném chìa khóa xe cho Nghiêm Từ Mộc: “Cậu cứ lái xe thoải mái, đừng làm xước xe là được. Oánh Thảo không biết lái xe, mấy hôm nay phải nhờ cậu đưa đón nó rồi.”
Bà dẫn hai người vào nhà. Đó là một căn biệt thự đơn lập ba tầng. Tầng một là phòng khách, phòng ăn, phòng bếp và một phòng ngủ, tầng hai và tầng ba mỗi tầng có vài phòng ngủ.
“Hai đứa tự chọn phòng đi.” Mẹ Tạ nói: “Dì còn nhiều việc phải làm, tối nay chưa chắc đã ngủ lại đây, nhưng mà… tốt nhất đừng ngủ chung phòng, đợi cha cháu đồng ý rồi tính tiếp.”
Tạ Oánh Thảo đỏ mặt, Nghiêm Từ Mộc cũng hơi ngại ngùng.
“Thôi được rồi, giờ mới hơn ba giờ chiều, hai đứa nghỉ ngơi một lát đi, dì ra ngoài bàn chút việc, tối đến cùng nhau ăn cơm.” Mẹ Tạ nói xong, vội vàng ra ngoài.
Trong căn nhà rộng lớn chỉ còn lại hai người trẻ tuổi, nhất thời trở nên yên tĩnh.
Tạ Oánh Thảo hơi mệt, muốn ngủ một lát, nói với Nghiêm Từ Mộc một tiếng rồi lên tầng hai, vào một phòng ngủ. Một lát sau, Nghiêm Từ Mộc cũng đi lên.
“Chỉ có hai đứa mình là thoải mái nhất.” Nghiêm Từ Mộc thở dài: “Hôm nay anh mới biết gặp phụ huynh áp lực thế nào.”
“Bình thường mà, em thấy mẹ em cũng khá quý anh.”
“Mẹ em sắc sảo thật đấy, bà ấy làm nghề gì?”
“Thật ra em cũng không rõ lắm. Hồi đại học, em chỉ biết mẹ tự mở công ty, giờ thì không biết mẹ làm gì, chắc vẫn kinh doanh.”
“Thảo nào bà ấy mua được căn biệt thự này.” Nghiêm Từ Mộc thở dài: “Cha anh làm quản lý cấp cao mà muốn mua biệt thự cũng phải cân nhắc.”
“Thôi, mình đừng bàn chuyện này nữa, dù họ làm gì, em vẫn mong hai đứa mình có thể tự kiếm tiền nuôi sống bản thân.”
“Ừ, hôm nay anh phát hiện ra một vấn đề.”
“Gì vậy?”
“Yêu đương dễ hơn kết hôn nhiều, nhưng em có biết tại sao kết hôn lại phức tạp không?”
“Tại sao?”
“Vì có nhiều người liên quan hơn. Em xem, yêu đương chỉ là chuyện của hai đứa mình, chỉ có hai người nên rất đơn giản, nhưng khi có người thứ ba, người thứ tư xuất hiện thì sẽ trở nên phức tạp.”