[Editing] Có Hài Lòng Khi Lấy Anh Không? - Lăng Lạc Nhất - Chương 3
Tạ Oánh Thảo ngồi ở bên cạnh, nhìn ngón tay Nghiêm Từ Mộc nhanh chóng gõ bàn phím, lật từ trang tư liệu trên tay anh. Hiệu quả công việc của anh rất nhanh, tất cả được giải quyết trong thời gian ngắn. Trong lòng Tạ Oánh Thảo tính toán một chút, hiệu suất của Nghiêm Từ Mộc ít nhất gấp đôi cô, nhận ra việc nay khiến cô càng thất vọng. Hơn nữa Nghiêm Từ Mộc chỉnh lý vô cùng rõ ràng và có tổ chức, lúc Tạ Oánh Thảo cầm cho giám đốc xem xét đã được khen ngợi.
Hôm nay lúc tan tầm, Tạ Oánh Thảo sửa sang lại tất cả hạng mục trong ngày mới đi ra ngoài, đã thấy Nghiêm Từ Mộc chờ ở bên cạnh.
“Có chuyện gì vậy?” Tạ Oánh Thảo hỏi.
“Cùng đi ăn cơm.” Nghiêm Từ Mộc đáp lại như lẻ đương nhiên.
Tạ Oánh Thảo sửng sốt, không nghĩ tới chuyện hứa hẹn ăn cơm hôm nay sẽ được thực hiện, nhưng lời nói cũng đã nói ra cũng ngại nói không được, chỉ có thể gọi điện thoại xin phép ba Tạ, trong điện thoại ba Tạ nói liên tục: “Được được, đi đi, hẹn hò nhiều ăn cơm nhiều, tìm nhiều bạn bè cũng nhiều tình yêu. “
Chuyến gì thế này… Tạ Oánh Thảo cúp điện thoại nhìn Nghiêm Từ Mộc: “Anh muốn ăn gì? “
“Tùy cậu.” Nghiêm Từ Mộc giúp cô khóa cửa. Nhân viên cuối cùng của bộ phận này cũng đã đi về, khi đi qua các phòng ban khác thấy có người làm thêm giờ. Hai người đi đến cửa thang máy, Tạ Oánh Thảo suy nghĩ một chút, nói: “Tôi muốn đi ăn mì.” “
“Tùy cậu.” Vẫn là câu nói kia, Nghiêm Từ Mộc đã nhấn nút ở tầng 2 của thang máy.
Tầng hầm thứ hai là bãi đậu xe, thì ra Nghiêm Từ Mộc mỗi ngày đều lái xe đi làm. Tạ Oánh Thảo trong lòng lại có chút mất cân bằng. Khi cô học lớp 2, cha mẹ cô đã ly dị, cô sống với ba. Ba cô đã nuôi cô như mẹ cho đến bây giờ, giặt giũ, nấu ăn thành thạo nhưng kiếm tiền không giỏi lắm, trong nhà cũng không có dư tiền để mua xe. Lúc Tạ Oánh Thảo học đại học đã thi bằng lái xe, nhưng mục tiêu chính của cô bây giờ vẫn là muốn kiếm tiền mua một căn nhà nhỏ thuộc về mình rồi nói sau.
Hai người đi đến tầng hầm thứ hai, trong gara không có người, một mảnh yên tĩnh. Sắp đến trước xe, Tạ Oánh Thảo định mở cửa sau, kết quả Nghiêm Từ Mộc đã mở cửa xe ghế lái phụ, ra hiệu cho Tạ Oánh Thảo lên xe. Tạ Oánh Thảo không tiện từ chối, đành phải lên xe, nửa đùa nửa thật nói: “Không phải hầu hết đàn ông bình thường đều muốn để lại ghế phụ cho bạn gái? ” Cô mới không tin đến bây giờ Nghiêm Từ Mộc vẫn độc thân.
Nghiêm Từ Mộc nhìn cô thật sâu, khởi động xe. Bên trong xe có chút tối, Tạ Oánh Thảo không thấy rõ ánh mắt của anh, chỉ nghĩ anh lại khinh bỉ cô, nhún nhún vai, thắt dây an toàn.
Tạ Oánh Thảo đề nghị ăn mì ramen Nhật Bản: “Tôi biết có một tiệm làm tonkotsu ramen* cũng không tệ.”
(Tonkotsu ramen là ramen có nguồn gốc từ tỉnh Fukuoka trên đảo Kyushu, Nhật Bản. Tonkotsu ramen còn có tên khác là Hakata ramen. Tonkotsu (豚骨, có nghĩa là xương lợn) ramen có nước dùng màu trắng đục được hầm từ xương heo, có vị béo ngậy như sữa, đậm đà và ngọt dịu. Tùy vào thời gian hầm xương mà nước dùng có độ sánh khác nhau. Đặc trưng là sử dụng sợi mì mảnh, lượng mì ít hơn các loại khác để thực khách cảm nhận được cả hai thứ mì và nước dùng. Nguồn Internet tổng hợp)